Tiếng hét, tiếng còi cảnh báo cùng tiếng rên rỉ tuyệt vọng của ấy biến thành cơn ác mộng bám lấy tôi mãi không buông.
Chỉ khi ở cạnh Tạ Trầm, tôi mới không gặp ác mộng.
Tạ Trầm dọn đến nhà tôi, ở cùng tôi suốt ba tháng.
Tôi rúc trong lòng , hỏi:
“Sao lại không thích họ?”
Lúc đó đang đút tôi ăn cháo:
“Tịch Tịch, há miệng nào. Bọn họ không phải người của thế giới này, chỉ là một đám người công lược mà thôi.”
Ánh mắt chán ghét của hoàn toàn không thể giả vờ, lạnh lùng phán xét:
“Người công lược đều đáng ch.ế.t.”
“Không có ngoại lệ sao?”
Anh xoa đầu tôi:
“Không có.”
3
“Tôi không đi công lược đâu!”
Tôi trùm kín mình trong chăn, cái hệ thống này đâu có giống ma quỷ, nó còn có thể tấn công cả ổ chăn.
[Phát hiện ký chủ có xu hướng từ chối thực hiện nhiệm vụ, đang xin phê duyệt trừng ……]
Gì cơ? Còn có cả… trừng á!?
Tôi thấy choáng váng cả đầu.
Trong lòng bắt đầu cân nhắc xem cái nào đáng sợ hơn, bị hệ thống trừng , hay đi công lược Tạ Trầm.
Nghĩ đến kết cục của những người từng công lược ấy… tim tôi như đóng băng từng đợt.
Thôi chạy còn hơn.
Dù bị có khổ mấy, chắc cũng không thảm bằng bọn họ chứ?
Tôi bật dậy như cá chép nhảy khỏi mặt nước.
Vội vàng mặc áo khoác, mang giày, rồi lao ra hành lang xem xét hình.
Tạ Trầm đang ở sảnh tầng một, nâng ly mỉm cùng người khác uống rượu trò chuyện.O mai d.a.o muoi
Ngay khoảnh khắc tôi xuống, như có cảm ứng mà ngẩng đầu.
Nhìn thấy tôi, mỉm bất lực, rồi giơ tay vẫy nhẹ.
[Ký chủ, mục tiêu chiến lược chủ thể hiện thiện ý, mau qua đó đi]
Tôi vừa bước ra nửa bước, nghe thấy âm thanh của hệ thống liền lập tức rụt chân lại.
Tôi quên mất bây giờ mình là một “người công lược “.
Không thể gặp .
Tôi xoay người bỏ chạy.
May mà biệt thự này không chỉ có một cầu thang.
Tôi đứng trước cổng biệt thự, gió đêm mát lạnh thổi qua, khiến lòng tôi cũng lạnh theo.
Tôi rút điện thoại ra, đau lòng nhắn tin cho Tạ Trầm.
[Anh ơi, em cũng bị hệ thống công lược ràng buộc rồi, yên tâm, em sẽ không nghe lời nó công lược đâu. Anh đừng ghét em nhé. Em sẽ rời đi ngay bây giờ, từ nay sẽ không xuất hiện trước mặt nữa!]
Tôi cẩn thận chỉnh sửa từng câu từng chữ rồi mới nhấn gửi.
Sau đó quay người lên xe tài xế.
Hu hu… sau này không còn gặp Tạ Trầm nữa, buồn quá.
Nhưng giữa việc không gặp và việc mất mạng, tôi vẫn phải chọn giữ mạng thôi.
Gió đêm rít qua cửa xe, thổi vào lòng tôi lạnh buốt, tôi lại gửi cho một icon mèo khóc.
Vừa ấn gửi icon mèo, xe bỗng xóc mạnh một cái.
Tôi bị dây an toàn kéo giật về chỗ ngồi, ngẩng đầu lên …
Xảy ra tai nạn rồi.
4
Người tài xế chỉ bị thương nhẹ, xe thì không thể chạy .
Tôi gọi người đưa ấy đến bệnh viện, sau đó chuyện xong với chủ xe kia.
Cúi đầu điện thoại thì thấy đầy màn hình là mấy cái icon mèo mèo khóc lóc.
Tạ Trầm trả lời bằng một dấu chấm hỏi.
Sau đó là năm cuộc gọi nhỡ.
Tôi không biết phải sao cho đúng, cuộc gọi thứ sáu lại đến.O Mai d.a.o muoi
Tôi quyết định vẫn nên rõ với ấy, thế là bắt máy.
“Lương Hoài Tịch, ai cho em đi hả?”
Giọng ấy đầy tức giận, mà còn gọi cả họ tên tôi ra.
Mũi tôi cay cay: “Em gặp tai nạn xe mà còn mắng em.”
Anh ấy đổi giọng: “Không mắng em, em đang ở đâu, có bị thương không, gửi định vị cho .”
Tôi không trả lời, cúp máy luôn.
Quả nhiên ấy rất ghét những người bị hệ thống ” công lược hóa”.
Bình thường ấy chưa bao giờ mắng tôi cả.
Tôi ngồi xổm bên lề đường, ôm đầu gối.
Tất cả đều do cái hệ thống ch.ế.t tiệt này.
Tại sao lại ràng buộc tôi cơ chứ!
Tôi mới gửi tin nhắn vài phút, một cái bóng bao phủ lấy tôi.
Anh ấy đứng yên bất , tôi nhích sang bên cạnh.
Ai ngờ người này cố ý đối đầu với tôi, lại bước đến trước mặt.
Tôi ngẩng đầu định gì đó thì thấy một gương mặt quen thuộc vô cùng.
Anh ấy lạnh lùng bế tôi lên.
Tôi giãy giụa mấy cái không thoát ra , tủi thân : “Anh ơi…”
“Em gọi cũng vô ích.”
Bạn thấy sao?