Trúc Mã Của Tôi [...] – Chương 1

1

1

[Đang tiến hành liên kết với ký chủ…]

[Họ tên: Lương Hoài Tịch]

[Thân phận: Đại tiểu thư nhà họ Lương, thanh mai trúc mã của Tạ Trầm]

[Đang tính toán tỉ lệ thành công khi theo đuổi…]

[Kết quả: Tỉ lệ thành công là 100%]

Trước mắt tôi hiện lên một đoạn chữ dài.

Tạ Trầm? Công lược?

Một linh cảm xấu đột nhiên dâng lên trong lòng tôi.

“Không…”

Tôi còn chưa kịp từ chối thì trong đầu đã vang lên một giọng điện tử vô cảm.

[Liên kết thành công. Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống công lược phản diện.]

[Hiện nay tuyên bố nhiệm vụ cuối cùng: công lược Tạ Trầm]

[Tiến độ hiện tại: 100/100]

[Công lược thành công.]

Ngay khi dòng chữ cuối cùng hiện lên, tất cả chữ đột nhiên biến thành ký tự lỗi.O mai Dao muoi

[Lỗi, tính toán sai… hệ thống đang tự kiểm tra…]

Âm thanh cảnh báo chói tai vang dội trong đầu tôi.

Tôi ôm đầu, cách nào cũng không ngăn âm thanh đó.

Tôi đẩy cửa phòng ra, dựa vào tường thở dốc.

Nhưng tôi lại quên mất, nơi này không phải là phòng nghỉ.

“Tịch Tịch?”

Tôi nhào vào lòng : “Anh ơi, ồn quá…”

Tiếng cảnh báo như muốn nổ tung đầu tôi!

Bàn tay ấm áp khô ráo bịt lấy tai tôi.

Âm thanh ồn ào của hệ thống bỗng biến mất.

Tạ Trầm dịu dàng dỗ dành tôi: “Biết là em không thích nơi đông người, có muốn sang phòng ngủ một lát không?”

Bữa tiệc tối nay là để tuyên bố Tạ Trầm là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tạ.

Khách mời đông đúc, tiếng trò chuyện vang lên không dứt.

Hình như hiểu lầm, tôi vẫn gật đầu: “Muốn.”

Tạ Trầm bế tôi lên giường, cởi giày và đắp chăn cho tôi.

Anh buông tay khỏi tai tôi.

Âm thanh hệ thống thực sự biến mất rồi.

Tôi rúc vào trong chăn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Chắc chắn là do tối qua thức khuya, sáng nay lại bị mẹ kéo dậy tóc, thiếu ngủ quá mức.O Mai d.a.o muoi

Đến mức còn sinh ảo giác mình biến thành người công lược và phải công lược Tạ Trầm!

Anh là nhân vật chính của buổi tiệc tối nay, còn có việc khác phải .

“Tịch Tịch ngủ đi, lát nữa sẽ gọi em.”

Không hiểu sao tôi lại nhớ tới âm thanh vừa rồi.

Vô thức nắm lấy tay áo : “Anh ơi, có ghét em không?”

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi: “Cũng đâu có sốt, sao lại mấy lời ngốc nghếch ? Anh có thể ghét chính mình chứ không bao giờ ghét Tịch Tịch.”

Tôi an tâm hơn, kéo chăn lên cao chỉ để hở đôi mắt, vẫy tay tạm biệt .

“Vậy đi việc đi, em ngủ một lát.”

2

Giấc ngủ này đúng là thà không ngủ còn hơn!

Vừa mở mắt ra, cái hệ thống đó lại xuất hiện!

[Hệ thống liên kết thành công!]

[Tiến độ công lược: 0/100]

[Yêu cầu ký chủ lập tức bắt đầu công lược Tạ Trầm]

“Tôi không đi!”

Tôi ôm chăn lắc đầu nguầy nguậy.

“Không đi, không đi, không đi!”

Hệ thống chỉ lạnh lùng lặp lại mệnh lệnh: [Yêu cầu ký chủ lập tức bắt đầu công lược Tạ Trầm]

“Công lược cái gì chứ!! Anh ấy ghét nhất là người công lược mà!!”

Mọi người đều Tạ Trầm là một kẻ đ.iê.n.

Dù là người thích hay kẻ thù của , kết cục đều vô cùng bi thảm.

Anh trai mới vào viện tâm thần tháng trước, chị thì gặp tai nạn máy bay, em trai lại rơi xuống biển từ du thuyền.O Mai d.a.o muoi

Gia tộc nhà họ Tạ to lớn như , giờ chỉ còn lại một mình là người thừa kế.

Sau khi chị gặp chuyện, xung quanh bắt đầu xuất hiện rất nhiều người muốn tiếp cận.

Nhưng tất cả bọn họ đều ch.ế.t.

Có một , vì lây sang cả tôi, đối xử với tôi vô cùng tốt.

Nhưng cuối cùng ấy cũng ch.ế.t.

Trước khi ch.ế.t, lúc thì ấy “Tôi ch.ế.t rồi, ấy nhất định sẽ hối hận”, lúc lại “Tôi muốn về nhà”, thấy Tạ Trầm vẫn không chút lay , ấy đã nhảy từ tòa nhà cao xuống.

Khi màu m.á.u nở rộ, Tạ Trầm đã che mắt tôi lại:

“Đừng .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...