Tôi sợ bố vì tức giận mà ảnh hưởng sức khỏe, vội vàng bước lên, nhẹ nhàng xoa lên lồng n.g.ự.c ông, trấn an: “Hứa Tinh Hà, sau này đừng nhắc đến chuyện hôn ước từ bé nữa.”
“Đó chỉ là lời của người lớn, không thể xem là thật.”
“Chính đã như , quên rồi sao?”
Cuối cùng, cuộc gặp vẫn không thể kết thúc trong vui vẻ.
Khi tôi bước ra khỏi cửa, tuyết rơi dày đặc.
Vừa lên xe, tôi đã thấy Hứa Tinh Hà đứng lặng dưới trời tuyết lạnh, thân hình mỏng manh, đôi mắt đỏ hoe tôi chăm : “Anh chỉ là bị mê hoặc, lạc lối một lúc .”
“Mất đi em rồi, mới nhận ra những thứ từng dễ dàng có ấy, lại là thứ quý giá nhất đời mình.”
“Hãy cho một cơ hội nữa, không?”
Giọng ta khàn đặc, run rẩy, mang theo chút cầu xin: “Anh xin em.”
Tôi còn chưa kịp trả lời.
Ánh mắt đã bị thu hút bởi một bóng dáng ở phía xa.
Dưới ánh đèn đường, một người đàn ông cao lớn đứng thẳng tắp.
Tuyết trắng đã phủ kín mái tóc .
Tôi không thể tin , khẽ thốt lên: “Kỳ Ngôn.”
Người đàn ông vui mừng quay đầu lại.
Dù chóp mũi đã bị đông cứng đến đỏ bừng.
Anh lấy ra một bó hoa từ trong áo khoác, sải bước về phía tôi: “Không phải em đã , lần đầu tiên tuyết rơi phải cùng người mình nhất ngắm sao?”
Tôi đau lòng .
Rõ ràng tối qua vẫn còn tăng ca xử lý công việc, mà chỉ vì một câu của tôi, đã lập tức bay suốt đêm đến đây.
Kỳ Ngôn đưa tay vuốt phẳng hàng lông mày đang nhíu chặt của tôi, giọng dịu dàng:
“Thế nên, đã đến rồi.”
Nói xong, cúi người lễ phép với bố mẹ tôi: “Chú dì, con không uống rượu, để con lái xe ạ.”
Khung cảnh ấm áp đến mức tất cả chúng tôi đều quên mất.
Hứa Tinh Hà vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.
Anh ta lặng lẽ chúng tôi ôm nhau đầy thân mật.
Cuối cùng, ta khe khẽ : “Xin lỗi.”
Giọng rất nhỏ.
Có lẽ, ta nghĩ rằng tôi không nghe thấy.
Nhưng tôi vẫn lặng lẽ trong lòng: “Không sao cả.”
Không phải vì tôi.
Mà là vì một Hứa Tinh Hà từng ấm áp đến tận cùng.
Một Hứa Tinh Hà từng thật lòng đặt tôi trong tim.
14
“Cảm ơn tài xế, vất vả rồi.”
Tôi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, chuẩn bị cùng Kỳ Ngôn đi bộ về khách sạn.
Ánh mắt tôi dừng lại trên gương mặt đầy bi thương, như thể sắp vỡ nát của Hứa Tinh Hà.
“Vậy thì, Hứa Tinh Hà, tạm biệt.”
Nói xong, tôi xoay người, chui vào vòng tay của Kỳ Ngôn.
Trong giây phút quay lưng rời đi, khóe mắt tôi thoáng thấy Hứa Tinh Hà quỵ xuống đất, hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng, tất cả những điều đó…
Đều không còn liên quan gì đến chúng tôi nữa.
Kỳ Ngôn ôm tôi thật chặt.
Cằm nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu tôi, giọng trầm ấm, mang theo sự dịu dàng vô tận: “Nếu sau này có thể cùng nhau đứng dưới trời tuyết lần nữa, cuộc đời này xem như đã cùng nhau bạc đầu rồi.”
Nói xong, cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi.
Đứng giữa hạnh phúc, tôi nghĩ…
Điều quan trọng nhất mà tôi cần chính là…
Học cách trân trọng.
(Hoàn)
Ngoại truyện Hứa Tinh Hà
Ngày cưới của Thẩm Trúc Tâm.
Đêm hôm đó, tôi đứng dưới lầu suốt cả một đêm.
Nhìn qua khung cửa sổ, bóng dáng nhỏ bé quen thuộc hiện lên trong ánh đèn ấm áp.
Người mà tôi từng thân thiết nhất, mà giờ đây… ngay cả can đảm để lên gặp ấy, tôi cũng không có.
Bây giờ, ấy đã có sự nghiệp vững vàng, cũng…
Mặn nồng sâu đậm, hạnh phúc viên mãn.
Nhưng rõ ràng, tất cả những điều này…
Đáng lẽ phải thuộc về tôi…
“Hứa Tinh Hà, rõ ràng ấy phải tao nhất…”
“Tiện nhân, mày đáng chết…”
Một giọng u ám vang lên trong màn đêm.
Tôi lập tức bừng tỉnh!
Là Lâm Y.
Từ sau khi tôi nhận ra bộ mặt thật của ta, tôi đã âm thầm ra tay, khiến ta thân bại danh liệt.
Không một tổ chức hay đơn vị nào chịu nhận ta.
Bạn bè, học cũng tránh xa ta như ôn dịch.
Tôi chỉ biết rằng, ta sống không tốt… đã rất lâu rồi tôi không gặp lại ta.
Tôi sải bước đến gần, túm chặt lấy cổ áo ta: “Lâm Y?”
Ánh mắt tôi bất giác theo hướng mà ta định đi tới, lòng đầy bất an, gằn giọng quát: “Hôm nay là ngày cưới của Tâm Tâm, đến đây gì?”
Lâm Y ngẩng đầu lên, gương mặt ta khiến tôi giật mình.
Người phụ nữ từng dịu dàng, thanh tao nay đã tiều tụy như một bộ xương khô.
Cô ta vừa khóc vừa , giọng khàn đặc: “Lúc đại học, người nhất rõ ràng là tôi! Kế sách ‘lạt mềm buộc chặt’ của tôi vốn dĩ phải thành công… nếu không có ta…”
“Lần đó cũng ! Rõ ràng tôi và sắp kết hôn rồi…”
“Bây giờ tôi chẳng còn gì cả…”
Trong đầu tôi trống rỗng, không hiểu nổi ta định gì khi một thân một mình xuất hiện ở đây…
Nhưng ngay giây tiếp theo…
Lâm Y đột ngột giơ tay phải lên, mạnh mẽ hắt về phía tôi!
Cô ta gào lên: “Nếu tôi không có , thì người khác cũng đừng mong có !”
Ngay lập tức, một cảm giác bỏng rát lan tràn trên mặt tôi, sau đó là cơn đau thấu xương.
Là axit sunfuric!
Tôi dốc hết sức lực kéo chặt lấy Lâm Y…
Hôm nay là ngày trọng đại nhất trong đời Thẩm Trúc Tâm, không thể để có bất cứ sai sót nào xảy ra nữa!
Tôi nhẫn nhịn cơn đau, bước đến cửa, nhờ bảo vệ báo cảnh sát.
Không ngoài dự đoán, tôi đã bị hủy dung.
Còn Lâm Y… bị kết án vì cố ý thương tích.
Tôi quấn đầy băng gạc, sau khi xử lý mọi chuyện xong, vừa vặn nhận video bố mẹ gửi đến…
Trong video, Thẩm Trúc Tâm khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy, đẹp đến nao lòng.
Tôi giơ tay ra, muốn chạm vào bóng hình ấy qua màn hình lạnh lẽo…
Nhưng mãi mãi, không thể chạm đến nữa.
Rõ ràng…
Rõ ràng tôi đã từng có tất cả những điều tuyệt vời nhất.
Tôi chính mình trong gương…
Một con quái vật méo mó, xấu xí.
Nước mắt hối hận lặng lẽ lăn dài.
Nếu như…
Nhưng đáng tiếc…
Trên đời này, không có “nếu như”.
– Hết –
👋💖 Truyện này cũng hay nè ní ơiii:
Trời tuyết lớn, trên đường lái xe về quê ăn Tết, chúng tôi bị kẹt cứng trên cao tốc.
Bạn trai : “Sau này xe nhà em mang theo lúc cưới ít nhất cũng phải 50 vạn, dưới 50 vạn sẽ không lái.”
Tôi bình thản hỏi: “Vậy nhà định đưa bao nhiêu tiền sính lễ?”
Anh ta đáp: “Bên toàn đưa 3 vạn, cùng lắm thì đưa 5 vạn thôi.”
Anh ta bảo tôi nên hiểu chuyện, thông cảm cho bố mẹ ta kiếm tiền không dễ dàng.
Tôi gật đầu đồng ý: “Vậy , chúng ta cưới đơn giản thôi, em không cần sính lễ, cũng không mang của hồi môn.”
Anh ta tức giận bỏ mặc tôi một mình trên cao tốc, chặn liên lạc, lạnh nhạt bạo lực tinh thần với tôi.
Sau Tết, ta quay lại tìm tôi: “Đã nghĩ kỹ chưa? Em xin lỗi đi, xin lỗi rồi thì hôn sự này vẫn có thể tiếp tục.”
Tôi lớn đáp: “Ngại quá Lữ, tôi kết hôn rồi.”
👋💖 “Là Bạn Gái Chứ Không Phải Máy Rút Tiền!” trong nhà tui nhaaaaa
Bạn thấy sao?