“Có phải chỉ là đi du lịch bị hiểu lầm không?”
Tôi bình tĩnh đáp: “Là chuyển nhà thật.
“Bây giờ chúng tôi ở nơi cách đây hàng ngàn dặm.”
Dù hiện tại vẫn đang ở nhà , đợi sửa sang xong sẽ để thông gió vài tháng, nếu suôn sẻ thì có thể dọn vào trước Tết.
Nhưng những chuyện này chẳng cần thiết phải với Hứa Tinh Hà.
Anh ta hỏi gì, tôi đáp nấy.
Sau một hồi im lặng, cứ tưởng đầu dây bên kia không còn ai, tôi liền lên tiếng:
“Vậy tôi cúp máy đây.”
“Đừng!”
Hứa Tinh Hà gọi tôi hai tiếng, giọng mang theo chút dè dặt, như một đứa trẻ vừa phạm lỗi:
“Hôm đó chuyện của Lâm Y, đã xin lỗi em trong nhóm rồi, em không trả lời, có phải chưa thấy không?”
Sao tôi lại không thấy?
Tôi đăng đoạn ghi âm lên nhóm chưa mấy phút, cả nhóm đã bùng nổ.
Bị dồn đến đường cùng, Hứa Tinh Hà đành phải tag tôi để xin lỗi.
Anh ta còn sẽ đợi gặp trực tiếp để chuyện, sẽ mua quà để thành tâm nhận lỗi.
Tôi không trả lời.
Bây giờ bị hỏi thẳng mặt, tôi đáp: “Thấy rồi.”
Không đợi ta mở miệng, tôi hỏi luôn: “Còn chuyện gì nữa không?”
Hứa Tinh Hà nghe có vẻ rất thất vọng.
Dù gì trước đây, ngay cả khi chỉ xa nhau vài ngày, tôi cũng sẽ ríu rít kể cho ta nghe đủ thứ chuyện.
Sau một lúc lâu, ta lên tiếng, giọng như đã buông bỏ: “Em vẫn còn giận vì chuyện của Lâm Y sao?”
“Ban đầu em mình có trai chỉ là để chọc tức , bây giờ cũng đúng không?”
“Khoảng thời gian em rời đi, đã suy nghĩ rất nhiều, và Lâm Y chẳng qua chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời, còn chuyện của ấy, có thể giải thích…”
“Còn với em, mới là…”
“Hứa Tinh Hà.”
Giọng tôi không chút gợn sóng, như thể đầu dây bên kia chỉ là một người xa lạ.
“Chúng ta chẳng phải chỉ là giường thôi sao?”
“Chúc sau này sẽ tìm người đồng hành phù hợp hơn.”
Tôi còn rất nhiều việc phải .
Cuối cùng, tôi : “Đừng liên lạc với tôi nữa. Lúc trước xóa tôi cũng rất dứt khoát, bây giờ lại quyến luyến không rời thế này.”
Nghĩ ngợi một lúc, tôi bổ sung thêm: “Thật khiến người ta chán ghét.”
13
Không biết là do nghỉ hưu hay do khí hậu nơi này thực sự tốt, mà sắc mặt của bố mẹ tôi đều cải thiện rất nhiều.
Nếu không phải vì Tết cần quay về lo chuyện sang tên nhà, có lẽ họ cũng chẳng muốn quay lại nữa.
“Vậy để con về giải quyết một mình cũng mà.”
Tôi vừa xem tài liệu trong tay vừa : “Con tự xử lý .”
Bố mẹ nhau một cái, rồi : “Thôi, chúng ta không yên tâm. Vừa hay nhà lão Hứa rủ cùng ăn tất niên sớm, ăn xong thì về kịp đêm giao thừa, thời gian vừa đẹp.”
Tôi và Hứa Tinh Hà đã gần nửa năm không gặp nhau.
Thì ra, người mà từng nghĩ rằng không thể thiếu, hóa ra cũng chẳng có gì đặc biệt.
“Tâm Tâm đến rồi à! Đúng là càng ngày càng xinh đẹp!”
Dì Hứa vẫn nhiệt như mọi khi, vừa thấy tôi liền kéo tay tôi lại: “Nhìn khí chất này, quá tuyệt! Tự tin, cởi mở, rất tốt…”
Hứa Tinh Hà lại có vẻ khác hẳn trước kia, có chút lúng túng.
Anh ta mặc áo thun trắng, đứng ở phía sau, cẩn thận nở một nụ : “Chú Thẩm, dì Thẩm… Tâm Tâm, em gầy đi rồi, có phải vất vả lắm không?”
Ánh mắt Hứa Tinh Hà tràn đầy lo lắng, trong đó phản chiếu hình ảnh của tôi, vẫn rực rỡ và đầy tự tin.
Tôi khẽ mỉm với ta, không quá xa cách cũng chẳng thân thiết, rồi rũ mắt : “Cũng ổn, tôi vẫn luôn kiểm soát cân nặng.”
Cơm nước xong, những cảm sâu kín cũng không tránh khỏi khơi dậy.
Dì Hứa ôm mẹ tôi, rơi nước mắt.
Nói đến đoạn , bà ấy cắn răng bảo: “Mỹ Lệ, chị biết em thích Tâm Tâm đến mức nào mà, em luôn xem con bé như con ruột của mình.”
“Còn con bé Lâm Y kia, ngay từ đầu đã nhắm vào Tinh Hà.”
“Lúc học đại học, thằng bé không hiểu chuyện, có chút thích nó, thế là nó chơi trò lạt mềm buộc chặt, chạy ra nước ngoài, muốn Tinh Hà đuổi theo.”
“Kết quả là Tinh Hà không đuổi theo, vừa tốt nghiệp đi đã ở bên Tâm Tâm suốt.”
“Thế là nó lại ghen tị, bày kế để cờ gặp lại…”
“Có câu gì nhỉ, thợ săn cao tay nhất luôn xuất hiện dưới vỏ bọc con mồi.”
Dì Hứa lạnh hai tiếng: “Thằng con ngốc Tinh Hà này không phải cũng mắc bẫy rồi sao?”
“Nhưng may mà nó đã nhận ra sai lầm. Hai người đi rồi, không gặp Tâm Tâm nữa, thằng nhóc này tự chuốc say đến mức xuất huyết dạ dày phải nhập viện, trong cơn mê sảng cứ luôn nhắc đến Tâm Tâm…”
“Thật ra cũng chưa muộn, hai đứa còn chưa kết hôn, vẫn còn cơ hội.”
Bà ấy phẩy tay một cái, Hứa Tinh Hà lập tức bước đến trước mặt tôi.
Dì Hứa tôi đầy mong đợi: “Để Tinh Hà trước mặt mọi người xin lỗi con đi, quỳ xuống dập đầu cũng …”
Tôi ngẩng đầu Hứa Tinh Hà.
Vẫn là gương mặt điển trai ấy, chỉ là trông có vẻ tiều tụy hơn nhiều.
Mắt ta hơi đỏ: “Tâm Tâm, là tôi không biết trân trọng, người tôi luôn thích vẫn luôn là…”
“Dì ơi, cháu có trai rồi.”
Tôi thu lại ánh mắt trên người Hứa Tinh Hà, mỉm dì Hứa: “Anh ấy có tính cách rất tốt, đối xử với con không thể chê vào đâu .”
“Lần sau có cơ hội, cháu nhất định sẽ đưa ấy đến ra mắt mọi người.”
Nụ của dì Hứa bỗng dưng cứng đờ, đầy vẻ tiếc nuối Hứa Tinh Hà.
Sắc mặt Hứa Tinh Hà lập tức trở nên hoảng loạn: “Không thể nào!
“Chúng ta đã sẽ kết hôn mà?”
“Em quên rồi sao? Chúng ta là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên sẽ trở thành vợ chồng mà! Hồi bé chơi trò gia đình, em mẹ, bố…”
…
“Hơn nữa, chúng ta đã bên nhau gần một năm, chúng ta… rất hạnh phúc…”
Sự kiềm chế vừa nãy giờ đây không thể duy trì nữa, giọng Hứa Tinh Hà thậm chí có chút nghẹn ngào:
“Chúng ta… suýt chút nữa đã kết hôn rồi, đúng không?”
“Em nhất định lại giống lần trước, chỉ đang lời giận dỗi thôi, đúng không?”
Bố tôi vỗ bàn đứng bật dậy: “Ý cậu là Tâm Tâm đang lừa cậu? Là cả nhà chúng tôi đều đang lừa cậu sao?
“Kỳ Ngôn là một đứa trẻ rất tốt, đối xử với chúng tôi cũng rất tôn trọng. Dù Tâm Tâm chỉ vừa mới đồng ý lời tỏ của nó, cả nhà chúng tôi đều cảm thấy, hai đứa nó rồi sẽ đi đến bước kết hôn…”
Bạn thấy sao?