Trúc Mã Bội Ước – Chương 3

Chương 3

“Cái mũi thò lò đó mà không có lau giúp, chắc chảy vào miệng luôn rồi.”

“Còn có lần mười lăm tuổi, trong giờ thể dục, ấy chạy bộ xong ngất xỉu, còn mớ lung tung, múa may tay chân như…”

“Tôi có việc, đi trước đây.”

Tôi cố nén cơn giận, đứng lên, miễn cưỡng nhếch môi với các trưởng bối: “Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện.”

Lâm Y hơi lúng túng Hứa Tinh Hà: “Chẳng lẽ em lỡ lời em không vui rồi sao?”

Hứa Tinh Hà tức tối trừng tôi, như thể trách tôi hỏng bầu không khí.

Chưa đợi ta mở miệng, tôi đã cướp lời trước: “Tối nay tôi còn có hẹn với trai, không đi ngay thì không kịp mất.”

5

“Em có trai từ lúc nào?”

Tôi vừa bước một chân ra khỏi cửa thì Hứa Tinh Hà đã kéo mạnh tôi lại: “Sao không biết?”

Trước mặt bao nhiêu người, lại còn có Lâm Y ở đây, mặt tôi thoáng đỏ bừng.

Tôi dùng sức giật tay ra: “Tôi có trai hay không liên quan gì đến ?”

Mang theo chút tức giận, tôi tiếp lời: “Bố mẹ tôi còn chưa hỏi, có tư cách gì mà quản?”

“Tinh Hà!”

Chú Hứa đè thấp giọng, nghiêm khắc quát: “Ngồi xuống! Còn ra thể thống gì nữa?”

Tôi nhân cơ hội cúi chào các bậc trưởng bối: “Cháu chào , cháu xin phép về trước.”

Lúc này, giọng ngoan ngoãn của Lâm Y vang lên từ phía sau: “Trúc Tâm xinh đẹp thế này, lại còn thường xuyên biểu diễn trên sân khấu, chắc chắn xung quanh không thiếu người theo đuổi…”

“Yêu đương cũng là chuyện bình thường thôi. Vừa rồi tôi còn thấy trên cổ em ấy có dấu hôn nữa mà.”

Nhận ra lời mình có phần không thích hợp, ta dừng lại một chút, tỏ vẻ áy náy:

“Có lẽ do tính cách của bọn con khác nhau. Bên hội họa thì trầm tĩnh, còn bên dân múa các em ấy thì thoáng hơn chút…”

“Nhưng con luôn tôn trọng sự lựa chọn của mỗi .”

Lúc sau mọi người bàn tán gì về tôi, tôi cũng chẳng nghe lọt nữa.

Bình thường phong cách ăn mặc của tôi vốn đã khá táo bạo, ta cố ý chẳng qua là muốn nâng mình lên bằng cách hạ thấp tôi mà thôi.

Còn Hứa Tinh Hà? Không cần đoán cũng biết ta sẽ bôi nhọ tôi ra sao.

Chỉ là, bọn họ không ai hay biết…

Tôi mình có trai là giả, chuyện tôi rời khỏi đây, chuyển đến Hải Nam là thật.

Tôi bắt đầu tìm hiểu nhà cửa bên đó, cũng tính toán xem mình sẽ giải quyết công việc thế nào sau khi chuyển đi.

Tôi cố ý để bản thân bận rộn, chỉ có như tôi mới không có thời gian nghĩ về Hứa Tinh Hà.

Chúng tôi cùng nhau lớn lên, từ nhỏ ta đã nghiêm túc đóng vai một người hàng xóm ấm áp.

Mỗi khi có ai bắt nạt tôi, ta sẽ đứng ra bảo vệ.

Năm mười tuổi, tôi nghịch ngợm, nài nỉ Hứa Tinh Hà chơi cùng ở khu vui chơi đến tận chín giờ tối.

Hai bên gia đình sốt ruột đến mức báo cảnh sát, cuối cùng tìm thấy chúng tôi đang chơi đồ hàng trong bể cát.

Hứa Tinh Hà nhận hết trách nhiệm, mọi lỗi lầm đều do ta.

Tối hôm đó, Hứa tức giận đến mức dùng roi đánh ta cả chục cái.

Tôi vừa khóc vừa nhận sai, thực ra là do tôi.

Nhưng Hứa Tinh Hà nhướng mày, vẫn cắn chặt răng : “Là lỗi của .”

Sau này, tôi ngày càng xinh đẹp, còn ta cũng càng lúc càng điển trai.

Chúng tôi trở thành cặp đôi kim đồng ngọc nữ trong mắt mọi người.

Tôi từng nghĩ rằng, mình đã cầm trong tay kịch bản thuận lợi nhất của cuộc đời.

[Khi nào em rảnh]

Tin nhắn của Hứa Tinh Hà hiện lên.

Tôi lau đi nước mắt.

Dấu hỏi còn chưa kịp gửi.

Hứa Tinh Hà: [Dọn hết đồ của em bên nhà đi, mấy hôm nữa mời Lâm Y qua nhà.]

Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.

Chỉ mới hai mươi bốn tiếng trước, chúng tôi còn tựa vào nhau trong căn phòng nhỏ, cùng xem phim cảm.

Lúc cảm dâng trào, thậm chí còn quấn quýt đến tận nửa đêm.

Vậy mà bây giờ…

Tôi bật chua chát.

Bỏ ghim tin nhắn của Hứa Tinh Hà, tôi hờ hững đáp một chữ:

[Ừm.]

6

Hôm đó, tôi tự nhốt mình trong phòng.

Không lâu sau khi tôi về nhà, bố mẹ cũng trở về.

“Hải Nam xa tận hàng ngàn cây số, nếu con thật sự đến đó rồi, muốn về cũng sẽ rất phiền phức đấy.”

Mẹ cẩn thận quan sát tôi.

Bố thì trốn sau tờ báo, cũng lặng lẽ theo dõi phản ứng của tôi.

Tôi khoác áo khoác vào: “Khí hậu ở đó tốt mà. Ước mơ của bố mẹ chẳng phải là sau khi nghỉ hưu có thể an cư ở đó sao?”

Tôi mỉm , ôm lấy vai mẹ: “Chỉ là công việc bên đó chưa có cái nào phù hợp lắm, con đang tính đến việc tự mở một phòng dạy múa…

“Còn chuyện sau này có cơ hội biểu diễn nữa không, bố mẹ cũng biết rồi đấy, con chưa từng quá để tâm.”

“Nhưng mà…”

Mẹ nhíu mày, mấp máy môi: “Tâm Tâm à, con…”

Tôi cúi đầu đồng hồ: “Thôi nào, con nghiêm túc đấy.”

“Con rất ổn, cũng rất tỉnh táo, bố mẹ đừng lo cho con nữa.”

“Ngược lại, bố mẹ nên nghĩ đến vấn đề tiền bạc thì hơn.”

Tôi hôn nhẹ lên má mẹ: “Con còn chút việc, con đi trước đây.”

Tôi nghĩ, có lẽ thời gian và khoảng cách sẽ xoa dịu mọi vết thương.

Nên tôi cũng bình thản hơn.

Tình tôi đã từng dâng hiến một cách chân thành và mãnh liệt, chưa kịp thổ lộ, chí ít cũng không đánh mất tự tôn.

Tôi cứ ngỡ, mình và Hứa Tinh Hà sẽ có thể chia tay trong hòa bình.

Nhưng tôi không ngờ rằng…

Tôi lại không vào nhà.

Tôi đứng trước cửa, thử nhập mật khẩu hết lần này đến lần khác…

[Mật khẩu sai]

[Mật khẩu sai]

Ngọn lửa giận dữ trong tôi bùng lên ngay lập tức.

Không có ai ra mở cửa.

Khi lý trí quay về, tôi mới nhớ ra phải gọi điện cho Hứa Tinh Hà.

Sau vài tiếng tút tút ngắn ngủi, cuộc gọi bị dập máy.

Đến lần thứ năm, ta nhắn lại: [Đang hẹn hò, đừng phiền.]

Tôi hít sâu một hơi, cố kìm nén để không buột miệng chửi thề.

[Mật khẩu.]

Nhưng ngay giây tiếp theo, một dấu chấm than đỏ chót đập thẳng vào mắt tôi.

Hứa Tinh Hà… mà lại xóa kết với tôi!

Tôi day trán, định quay đi, nghĩ lại thì càng thêm tức giận.

Dứt khoát, tôi tìm đến dịch vụ mở khóa.

7

Trong lòng nghẹn một cục tức.

Tôi cũng chẳng ngại phiền phức, dứt khoát chạy đến nhà Hứa Tinh Hà, rằng bên quản lý tòa nhà cần hồ sơ đăng ký, phải dùng sổ đỏ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...