Trúc Mã Bội Ước – Chương 2

Chương 2

“Trực tiếp theo đuổi chẳng phải rồi sao? Lại còn cứ khăng khăng phải lấy hôn nhân tiền đề để đương, rồi nhờ lão Hứa tìm mối quan hệ khắp nơi, mới có thể khiến kia chịu đến đây với tư cách đối tượng xem mắt!”

Tôi căn nhà trang trí tỉ mỉ, đầy ắp hoa hồng.

Trên bàn là trái cây, bánh kẹo, trà nước, ngay cả con ch.ó nhỏ của nhà họ Hứa cũng mặc một bộ đồ đỏ rực.

Còn Hứa Tinh Hà, ta đứng trước gương, soi đi soi lại để kiểm tra xem bản thân đã đủ hoàn hảo chưa.

Nực sao…

Mới đêm qua, chúng tôi vẫn còn dây dưa triền miên, ta còn đầy lưu luyến hôn lên nốt ruồi nhỏ trên eo tôi.

Mà giờ đây, chiếc quần lót ta đang mặc, vẫn là tôi mua cho.

“Haizz, chỉ tiếc là…”

Dì Hứa nắm tay mẹ tôi, tiếc nuối : “Hồi nhỏ chúng ta còn hứa sẽ thông gia, thậm chí còn định sẵn hôn ước cho hai đứa cơ mà!”

Dì Hứa liếc tôi: “Tâm Tâm nhà chị đúng là đứa trẻ mà tôi thích nhất, không chỉ xinh đẹp mà tính cách cũng tốt, hoạt bát lại cởi mở…”

Tôi rũ mắt, không dám đáp lời.

Sợ rằng chỉ cần mở miệng, nước mắt sẽ không thể kìm lại mà rơi xuống.

“Mẹ!”

Hứa Tinh Hà nhíu mày, khó chịu ra mặt: “Mẹ cũng rồi đấy, đó là chuyện của thế hệ trước. Mẹ thân với dì Thẩm thì sao không tự cưới dì ấy đi, liên quan gì đến con?”

“Thời đại nào rồi mà còn lấy mấy cái tư tưởng cổ hủ đó ra chuyện?”

Anh ta chẳng thèm nể nang mặt mũi của người lớn.

Rồi quay đầu sang tôi, giọng điệu cứng nhắc, cứ như những lời của dì Hứa là do tôi xúi bà .

“Thẩm Trúc Tâm, cái vòng tay mẹ tặng em đâu?”

Thấy tôi không phản ứng, Hứa Tinh Hà lập tức túm lấy cổ tay tôi, kéo tay áo lên: “Là tín vật hôn ước mà trước kia họ nhắc tới ấy, sợ Lâm Y biết rồi sẽ khó chịu…”

Lời vừa dứt.

Bố tôi và Hứa đang uống trà cũng khựng lại.

Mẹ tôi đang bận cắm hoa trang trí cho Hứa Tinh Hà, cũng lập tức dừng tay.

Không khí trong phòng chợt trở nên vô cùng khó xử.

Mẹ tôi, rồi “cạch” một tiếng, bình hoa và cây kéo trong tay bà rơi xuống bàn.

Bà vừa định đứng dậy thì bị dì Hứa giữ lại.

Dì Hứa nhanh chóng bước đến trước mặt tôi, mạnh mẽ đẩy Hứa Tinh Hà ra một cái: “Hứa Tinh Hà! Con đang cái quái gì hả?!”

“Chưa bàn đến việc con và con bé Lâm Y kia còn chưa có gì chắc chắn…”

“Cái vòng tay đó, chẳng phải năm con mười bảy tuổi, con còn khóc lóc van xin, thậm chí quỳ xuống cầu Tâm Tâm đeo vào hay sao?!”

Giống như cuối cùng cũng đã hoàn hồn, Hứa Tinh Hà bỗng nhớ lại chuyện khi ấy.

Năm đó, có người tỏ với tôi.

Anh ta hoảng hốt uống rượu lén, nửa đêm trộm vòng tay của mẹ, chạy đến nhà tôi mà khóc lóc om sòm.

Thậm chí còn quỳ xuống, cầu xin tôi đeo chiếc vòng ngọc tổ truyền của nhà ta.

Hứa Tinh Hà kéo lỏng cà vạt, thở hắt ra một hơi rồi tôi: “Anh hơi căng thẳng quá thôi.’

“Anh… đã tặng đi rồi, thì chẳng có lý gì đòi lại… Em cứ giữ lấy đi.”

“Không sao, tôi trả .”

Tôi đứng dậy, cắt ngang lời ta, giọng bình tĩnh: “Bây giờ tôi về nhà lấy cho . Sẽ nhanh thôi, không lỡ chuyện của đâu.”

Không đợi ai kịp phản ứng, tôi xách túi rời đi, bước thật dài, không hề ngoái đầu lại.

4

Tôi lấy vòng tay trở về, vừa định giơ tay gõ cửa thì bị tiếng hoan hô giật mình…

“Hoan nghênh…”

Nụ của Hứa Tinh Hà cứng đờ khi thấy tôi: “Sao lại là em?”

Anh ta dường như không ngờ rằng tôi sẽ quay lại, càng không nghĩ tôi thực sự trả lại chiếc vòng.

Bởi khi tôi đưa chiếc vòng cho ta, khuôn mặt Hứa Tinh Hà tràn đầy vẻ khó tin. Cuối cùng, ta nhận lấy nó, cúi người ghé sát tai tôi, khẽ giọng : “Thẩm Trúc Tâm, nể chúng ta là giường hợp cạ, hôm nay em đừng chuyện.”

“Lâm Y là con , suy nghĩ nhạy cảm, em đừng sai gì khiến ấy không vui.”

Tôi không buồn đáp lại.

Lâm Y là con , tôi không phải sao?

Tôi người đàn ông mà mình đã suốt cả thanh xuân, cái lạnh thấu xương gần như nuốt chửng lấy tôi.

Mười phút sau, Lâm Y người mai mối dẫn vào nhà họ Hứa.

Các bậc trưởng bối trò chuyện rôm rả, hòa hợp đến lạ.

Đây cũng là lý do bố mẹ tôi có mặt hôm nay.

Trong những câu đối thoại bình thản thâm sâu ấy, bên trung gian đã đem gia thế và kế hoạch tương lai của đôi bên ra rõ ràng.

Suốt quá trình đó, Hứa Tinh Hà ngồi bên cạnh Lâm Y, từng cử chỉ đều toát lên sự quan tâm.

Một người sắp ba mươi tuổi, mà lại giống như một chàng trai trẻ lần đầu biết .

Chẳng còn chút không gian nào cho tôi. Tôi cũng nhàn nhã, nhân cơ hội tìm cách chuồn đi.

Không ngờ, Lâm Y đột nhiên dịu dàng tôi:

“Đây chẳng phải là Thẩm Trúc Tâm sao? Ngưỡng mộ đã lâu, nghe trước đây em là nữ thần của khoa nghệ thuật mà.”

Bất ngờ bị gọi tên, tôi vội vàng xua tay: “A, không dám nhận. Chẳng qua hồi đi học mọi người giỡn chút thôi.”

Tôi cứ nghĩ cuộc trò chuyện sẽ nhanh chóng chuyển hướng.

Nhưng Lâm Y lại không chịu bỏ qua: “Sao lại thế , chị còn nhớ rõ hôm vũ hội em nhảy cổ điển, sáng hôm sau dưới ký túc xá của em đầy hoa tươi mà.”

Chưa đợi tôi gì, Lâm Y đã kéo nhẹ tay Hứa Tinh Hà, giọng điệu đáng mà trêu chọc: “Hai người là thanh mai trúc mã, mà không ở bên nhau sao?”

“Chị nhớ lúc đó hai người thân đến mức như một, ai cũng nghĩ hai người sẽ kết hôn cơ mà.”

Tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

Tôi không biết nên diễn tả thế nào, vẻ ngoài hiền lành vô của Lâm Y lại khiến tôi cảm nhận một loại địch ý mơ hồ.

“Cô ấy à?”

Hứa Tinh Hà liếc Lâm Y, đưa miếng táo đã gọt vỏ cho ta, nhạt: “Trong mắt mọi người, ấy là con , thậm chí còn là nữ thần.”

“Nhưng trong mắt , ấy chỉ là một thằng nhóc con tomboy, là em tốt cùng mặc chung một cái quần mà lớn lên.”

Như nhớ ra điều gì đó, Hứa Tinh Hà bỗng bật : “Em không biết đâu, hồi nhỏ Thẩm Trúc Tâm mà khóc, nước mắt nước mũi hòa vào nhau.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...