Trúc Mã Không Yêu [...] – Chương 9.1

9,10

9.

Hai ngày kế tiếp, Tiêu Hoài nhốt mình trong phòng.

Cả Trần Ngọ cũng bị ngó lơ.

Mẹ Tiêu Hoài lại tìm tôi hỏi thăm hình . Tôi đưa dì số của Trần Kỳ và rằng đây là con trai dì ấy.

Nửa tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên, tôi mở ra thì trông thấy gương mặt u ám của Tiêu Hoài. Anh ấy giơ di lên chất vấn tôi: “Tại sao đưa số Trần Kỳ cho mẹ ?”

Tôi bình tĩnh lên tiếng: “Em chỉ dì tìm đúng người nên tìm.”

Cổ họng Tiêu Hoài chuyển .

Sau đêm đó, Giang Lân hỏi tôi rằng khi ấy rời đi, Tiêu Hoài có gì tôi không.

Tôi : [Anh ấy không có gì cả. Chỉ là hơi lo lắng cho em. Nói gì thì , chúng em cùng nhau lớn lên, coi như một nửa em rồi.]

Giang Lân hỏi: [Em thật sự tin ta chỉ xem em là em sao?]

Tôi im lặng.

Nếu không phải, thì những năm qua tôi là gì đây?

[Em ở gần ta như , không yên tâm lắm.] Giang Lân đi thẳng vào vến đề: [Nhà ở cách vách vẫn luôn để trống. Thời gian này đang tìm người .]

Anh : [Giá rẻ hơn rất nhiều so với căn em đang ở. Nếu thì em có muốn thử suy nghĩ không?]

Một năm trước, có một theo đuổi Tiêu Hoài. Cô ấy biết chỗ ở của Tiêu Hoài bèn vắt kiệt tâm tư đoạt căn đối diện nhà ấy từ tay tôi. Lúc bấy giờ, tôi vẫn chưa ký hợp đồng. Vì Tiêu Hoài, tôi cắn răng đồng ý cầu tăng giá hai mươi phần trăm.

Sau đó, mưu mô kia vẫn chưa chịu từ bỏ, nhiều lần quấy rầy tôi và nhạo tôi rằng Tiêu Hoài sẽ không thích tôi, còn tôi khư khư như c h ó già giữ x ư ơ n g.

Tôi suy nghĩ rồi gửi một tin nhắn: [Cô còn cần phòng không? Tôi định cho lại.]

Bên kia rất kinh ngạc: [Thật hay giả đó? Ban đầu không phải dù c h ế t cũng phải c h ế t ở trong căn nhà đó hay sao?]

Chẳng trách ta ngạc nhiên. Khi ấy, tôi nghèo tới nỗi tiền thay đồ l ót cũng không có, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đổi sang căn rẻ hơn.

Tôi vừa gõ phím, vừa ghi âm trả lời: [Thật. Căn này vừa nhỏ vừa đắt. Tôi muốn thay đổi môi trường.]

Bên kia do dự hồi lâu mới đồng ý: [Cô không hối hận đâu nhé!]

[Có điều, tôi phải rõ với , Tiêu Hoài đã có rồi. Nếu chuyển đến vì ấy thì chẳng nghĩa lý gì đâu.]

[Ai bảo tôi ở một mình.] Cô ta : [Người của Tiêu Hoài mà tới đó, tôi cũng quen.]

Tôi sững lại vài giây rồi ngộ ra gì đó.

Là Trần Kỳ muốn chuyển tới sao?

Hôm sau, Tiêu Hoài lại gõ cửa nhà tôi.

Phải rằng dạo này tần suất ấy tìm tôi nhiều hơn hẳn so với cả tháng trước đây cộng lại.

Cửa mở, sắc mặt ấy ngưng trọng u ám, như thể muốn gì đó. Nhưng ngay khi thấy hành lý tôi đóng gói bên trong thì khựng lại: “Em muốn chuyển nhà?”

Tôi : “Ừm.”

Thật lâu sau, Tiêu Hoài không lên tiếng, tôi xoay người, muốn trở vào tiếp tục gói ghém đồ đạc. Nháy mắt, tay tôi bị nắm chặt.

“Em muốn dọn đến chỗ ai?” Anh ấy thấp giọng hỏi: “Giang Lân?”

Tôi hít hơi sâu: “Đây không phải việc của .”

Tiêu Hoài gần như muốn bóp nát cổ tay tôi, giọng lạnh lùng đến đáng sợ: “Diêu Khâm, em có biết ở chung nhà với đàn ông nghĩa là gì không?”

Tôi đau đớn cau mày: “Em đã hai mươi bốn tuổi rồi. Em có thể tự chịu trách nhiệm.”

10.

Anh ấy tiến lên một bước: “Thế thì hai người đã tiến triển tới mức nào rồi?”

Tôi mím môi, không .

“Em thích điều gì ở ta?” Dường như Tiêu Hoài càng tức giận hơn. Anh ấy tiến đến gần tôi, giọng lạnh lẽo gần như châm biếm: “Bởi vì ta chạm vào em?”

Tôi không thể không lùi về sau mấy bước, mặt đỏ bừng vì xấu hổ lẫn tức giận.

Tôi chợt nhớ tới năm xưa, lúc tôi ôm mối thầm kín chua chát, không biết có nên thổ lộ với ấy hay không. Khó khăn lắm mới góp nhặt chút dũng khí, lại tận mắt chứng kiến người trong lòng, một Tiêu Hoài thanh lãnh, không để ai vào mắt đang cúi đầu hôn một dưới tan cây ngô đồng bên ngoài trường học.

Vào khoảnh khắc đó, thế giới trong tôi sụp đổ.

Tay ấy đặt lên vai , mắt nhắm nghiền, khuôn mặt lơ đãng lại dịu dàng.

Lần đầu tiên tôi nếm trải thứ cảm mang tên ghen tị, cũng là lần đầu tiên thấy tự ti về bản thân mình.

Anh ấy không hẳn đã thích kia đến thế và có khả năng cao là chỉ hiếu kỳ về cảm nam nữ tuổi nổi loạn mà thôi. Nhưng cảnh tượng đó khiến tôi hiểu ra, ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể đối với tôi như .

Trong mắt ấy, tôi thậm chí không phải là một .

Nếu đã thế, ấy dựa vào đâu mà tức giận khi người đàn ông khác hôn tôi?

Tôi ngước : “Đúng. Em thích ấy. Em nguyện để ấy hôn em.”

Hè khô nóng, tôi mặc áo thun rộng, chiếc quần đùi xám gần như bị áo che phủ.

Tiêu Hoài giữ vai tôi, lòng bàn tay dán lên lưng rồi trượt vào trong áo khiến tôi rùng mình.

Tôi là người rất nhạy cảm, chỉ xoa lòng bàn tay thôi cũng đã đủ khiến tôi đỏ mặt, tim đập loạn. Lúc này hô hấp của tôi như ngừng hẳn.

Tay ấy đặt lên khóa áo lót tôi, thẳng vào mắt tôi và : “Diêu Khâm, đây là thứ em muốn sao?”

Tôi không thể tin nổi, đẩy mạnh ấy ra: “Tiêu Hoài, đi ê n rồi.”

Tiêu Hoài trầm mặc tôi, đôi con ngươi tối sầm từng chút một.

Đồ đạc đóng gói gần hết. Ngày chuyển đi, Giang Lân tới giúp tôi.

Thấy nghiên cứu tấm ảnh hồi cấp hai của mình, tôi vội giấu đi.

“Gia Gia đưa xem ảnh cấp hai của em rồi.” Anh nhoẻn miệng : “Ừm, tóc ngắn ngầu đó.”

“Nói bậy, em mà như , vẫn thích em à?”

Anh thoáng trầm tư: “Giới tính không đổi là .”

“…”

Hành lý lần lượt nhân viên chuyển nhà mang đi. Tôi quanh căn nhà trống trải lần cuối.

Ban đầu, tôi đến thành phố này vì Tiêu Hoài, hiện tại ở lại vì Giang Lân.

Ngay khi chúng tôi định rời khỏi, Tiêu Hoài mở cửa.

Dưới mắt ấy có quầng thâm, tựa hồ cả đêm không ngủ ngon giấc. Anh ấy chậm rãi gọi tên tôi: “Diêu Khâm.”

Anh ấy không quan tâm tới Giang Lân phía sau tôi mà đưa tay nắm lấy cổ tay tôi: “Đừng chuyển đi, có không?”

Hiếm khi thấy ấy nhún nhường như .

Tôi lại không cách nào diễn tả cảm trong lòng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...