7.
Hai tuần sau, Giang Lân và tôi cuối cùng cũng hẹn hò.
Ngày gặp mặt, tôi đặc biệt mặc chiếc váy mà bản thân tôi cho rằng rất đẹp.
Trông thấy Giang Lân ở ngoài bệnh viện, tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó không quen.
Anh đã cởi bỏ blouse trắng, khoác lên mình sơ mi rộng rãi, eo thon, chân dài, cả người tươm tất gọn gàng, khí chất trẻ trung, tài hoa đến choáng ngợp. Tôi thật không biết Gia Gia thế mà có người họ đẹp trai cỡ này.
Anh ấy quan sát tôi chốc lát: “Rất khác với phong cách thường ngày của em.”
Tôi hơi căng thẳng: “Em rất ít khi mặc váy.”
“Ừm, mặc đẹp thì phải ít mặc lại thôi.”
Tôi giật mình, ngẩng đầu .
Anh nhếch môi, ánh mắt dịu dàng.
Tôi bỗng thấy thư giãn hơn.
Cả ngày hôm đó, tôi rốt cuộc trải nghiệm cảm giác của một trai chăm sóc.
Giang Lân có vẻ đặc biệt nhẫn nại với phái nữ. Trời nắng đổ lửa, vì một câu muốn uống Frappuccino đào tôi thuận miệng ra, bảo tôi ngồi đợi, trong khi bản thân đứng xếp hàng hơn mười phút ở Starbucks.
Lúc tôi khen với Gia Gia trên wechat, ấy khó tin bảo rằng mỗi lần ấy muốn uống trà sữa với đồ ngọt, Giang Lân chỉ ấy có lượng đường cao, ăn nhiều thì da mặt dễ bị xấu chứ đừng đến việc đích thân mua cho ấy.
[Bao nhiêu năm cuộc đời, đến cây kẹo mút ấy còn chưa từng mua cho tớ.] Gia Gia hậm hực: [Ha ha, lát nữa cậu hỏi ấy, lỡ cậu uống trà sữa bị nổi mụn thì sao.]
Khi Giang Lân trở lại, tôi kể đầu đuôi câu chuyện cho nghe.
Giang Lân đặt ly Frappuccino vào tay tôi và ngồi xuống ghế đối diện, điềm tĩnh : “Da em trung tính, thường sẽ không bị mụn. Mà có cũng chẳng sao, cũng biết đôi chút về da liễu.”
Tôi thật lòng khen : “Anh giỏi quá.”
Anh hơi cong môi.
Nụ của Giang Lân rất sáng, trong trẻo và dịu dàng.
Quan trọng hơn cả là trong đôi mắt có tôi.
Không như Tiêu Hoài luôn lạnh lùng, tôi cần phải cần thận và dè dặt dung hòa với sở thích cùng suy nghĩ của ấy. Tôi treo trái tim mình lên không trung và mặc nó lên xuống theo cảm của ấy.
Đôi khi mải trò chuyện, tôi thấy rất có lỗi vì trễ nãi thuời gian của Giang Lân: “Bác sĩ chắc bận lắm phải không?”
“Đúng là rất bận.” Anh : “Cho nên mới muốn chuyện với em.”
Chúng tôi đã không gặp nhau bốn, năm ngày kể từ lần hẹn cuối cùng.
Vừa mới nghĩ đến đây, tin nhắn của đã gửi tới: [Tối em có muốn đi xem phim không?]
Hóa ra, mối quan hệ hai bên cùng có cảm với nhau là thế này, không còn sự nhẫn nhịn chua chát độc nữa. Lúc tôi rụt rè không dám thử, lại phát hiện cũng đang nỗ lực tiến gần về phía tôi.
Bộ phim kết thúc rất muộn, Giang Lân đưa tôi về nhà.
Xe dừng bên ngoài khu nhà ở. Khi xuống xe, ấy nắm tay tôi tự nhiên đến nỗi khiến trái tim nhỏ bé cảu tôi đập nhanh hơn một chút, cả người ngây ngẩn.
“Em ở căn nào?” Anh hỏi.
“Căn số 27.” Tôi : “Đi bộ khoảng một, hai phút.”
Anh gật gù: “Vậy tiễn em đến dưới lầu.”
Tôi xem thời gian, đã hơn 11 giờ 30. Chắc Tiêu Hoài đi ngủ rồi.
Anh ấy vừa mới tháo bột hai ngày trước. Cử cơ bản không gặp vấn đề lớn, không cần tôi chăm sóc thường xuyên.
Để ở bên Giang Lân thêm một chút, tôi cố ý dẫn đi quanh khu nhà một vòng. Không biết có nhận ra hay không, dẫu sao tôi cũng có tí chột dạ.
Chuyện gì tới cũng phải tới. Sau năm phút, chúng tôi phải dừng lại trước cửa tòa nhà nơi tôi ở.
“Ngủ ngon.” Tôi lưu luyến .
“Diêu Khâm.” Anh gọi tôi, sau đó hơi thu hẹp khoảng cách, tay đặt lên eo tôi rồi hôn xuống.
Khi buông ra, tôi thở dốc liên hồi và gần như mềm nhũn trong lòng , phải dựa vào cánh tay chống đỡ mới không ngã xuống đất.
Giọng có chút khàn: “Tiểu Khâm, em quá nhạy cảm.”
Xấu hổ c h ế t mất, khuôn mặt tôi nóng bừng.
Phần x ư ơ n g cùng không ngừng dấy lên từng đợt tê dại như muốn m ạ n g.
Rõ ràng đầu ó c tôi cũng không phải loại trong sáng gì, từ khi sinh ra đến nay, tôi lại chưa từng đương.
Giang Lân thì thầm bên tai tôi: “Em như , sẽ muốn hôn em lần nữa đấy.”
Tôi vùi mặt vào bả vai , vờ như không hiểu đang gì.
Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nam quen thuộc vang lên đằng sau: “Diêu Khâm.”
Tôi gật mình, chậm rãi xoay người. Là Tiêu Hoài.
Muộn thế này rồi, tại sao ấy còn ở ngoài?
8.
Một nửa khuôn mặt Tiêu Hoài ẩn trong bóng tối, không rõ biểu cảm.
Tôi có chút xấu hổ, vẫn không buông tay Giang Lân. Tôi một lúc rồi nhẹ nhàng : “Đi đường cẩn thận.”
Giang Lân gật đầu, thoáng Tiêu Hoài rồi đi ngang qua ấy, rời khỏi.
Tôi không gì, quẹt thẻ ra và đi vào.
Tiêu Hoài theo tôi vào thang máy.
Nụ hôn đầu tiên bị bắt gặp, dù với người lạ tôi cũng có chút lúng túng. Huống hồ là Tiêu Hoài, người lớn lên cùng tôi. Nhất thời, tôi không biết nên đối diện với ấy ra sao.
“Hôn đàn ông mới gặp gỡ mấy lần.” Ra khỏi thang máy, Tiêu Hoài thản nhiên mỉa mai sau lưng tôi: “Diêu Khâm, sao trước kia không biết em lại tùy tiện như .”
Tùy tiện?
Anh ấy dựa vào cái gì mà thế.
Cơn giận chợt dâng trào trong tôi.
“Tiêu Hoài, em đã trưởng thành rồi.” Tôi quay lại, gắng dùng giọng bình tĩnh với ấy: “Yêu đương là chuyện hết sức bình thường. Chưa kể, chúng em chỉ… hôn môi.”
“Mới quen biết vài ngày đã có thể hôn em. Vậy không bao lâu nữa, có phải hai người sẽ lên gi ư ờ n g không?”
“Lên gi ư ờ n g thì đã sao?” Tôi giận dữ : “Trong mắt , em có thể không phải là phụ nữ. Nhưng trong mắt ấy, em là phụ nữ!”
Tiếng ầm vang lên, nắm tay Tiêu Hoài đã nện lên bức tường phía sau tôi.
Lần đầu tiên tôi trông thấy ấy tức giận đến .
Đôi mắt luôn thờ ơ giờ đỏ ngầu tơ m á u. Anh tôi chằm chằm, môi mỏng mím đến trắng bệch.
Tiêu Hoài à Tiêu Hoài, đang tức giận cái gì chứ.
Bạn thấy sao?