5.
Buổi tối, lúc tôi ngồi xe đến bệnh viện, Gia Gia đột nhiên nhắn tin cho tôi, rằng họ ấy đã đến thăm tôi rồi, cảm thấy tôi rất dễ thương.
[Tôi: ??? Khi nào ?]
[Gia Gia: Đợi ấy đích thân với cậu đi. Anh ấy không cho tớ .]
Thế là tôi ôm một bụng nghi hoặc bước vào phòng bệnh của Tiêu Hoài.
Có một người đàn ông đầu quấn gạc đang ngồi trên giường. Trông thấy tôi, người đó bèn rạng rỡ: “Diêu Khâm tới rồi.”
Tiêu Hoài : “Đây là trai của Trần Kỳ, Trần Ngọ.”
“Ha ha ha, em chắc không biết . Nhưng biết em từ lâu rồi.” Trần Ngọ đứng dậy chào hỏi tôi.
Mặt Tiêu Hoài không đổi sắc: “Hôm tai nạn cậu ấy ngồi ghế phụ.”
“Cậu còn dám nhắc tới, không phải lỗi tại cậu à.” Trần Ngọ vỗ lên chân phải bó bột của Tiêu Hoài, rồi ngước tôi oan ức: “Diêu Khâm, em không biết đấy thôi…”
“Được rồi. Cậu về rồi đó.”
“Cậu không muốn tôi , thì tôi đi.” Trần Ngọ miễn cưỡng rời đi
Tôi lôi quần áo và vật dụng hằng ngày lấy từ nhà ấy ra: “Tối đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bị tai nạn?”
Anh ấy không trả lời.
Tiêu Hoài mắc bệnh sạch sẽ. Hai ngày không gội đầu đã là cực hạn. Tôi vào phòng tắm lấy chậu nước gội cho ấy, cẩn thận mát xa da đầu trong mớ bọt xà bông dày đặc. Tiêu Hoài nhắm mắt, đường nét trên gương mặt ấy luôn thanh tú lòng.
Sự dịu dàng lan tỏa nhẹ nhàng trong không khí. Chỉ lúc này tôi mới cảm nhận , có lẽ ấy cũng có cảm với tôi.
Mà cảm này bao hàm cả thói quen cùng sự tin tưởng. Đáng tiếc, nó không phải là tôi mong muốn.
Sấy tóc xong, tôi không nhịn mà sờ tóc ấy hai lần. Tóc Tiêu Hoài rất đẹp, đen bóng mượt mà đến mức ngay cả như tôi cũng phải ghen tị.
Tiêu Hoài nắm cổ tay tôi, đặt tay phải của tôi vào lòng bàn tay .
Tôi có khung x ư ơ n g nhỏ, trông thì gầy gò thực chất rất có da t h ị t. Gia Gia luôn thích ôm tôi mà rằng tôi mềm mại, ôm vào rất đã.
Không biết có phải vì nguyên do này mà Tiêu Hoài rất thích miết lòng bàn tay tôi, thường hay lơ đễnh nắm tay chơi và xoa bóp nó hay không? Nhưng lòng bàn tay là bộ phận nhạy cảm của tôi. Mỗi lần chạm vài cái đã khiến hai tai tôi nóng bừng, nhiệt độ cơ thể tăng cao mất kiểm soát, vô cùng thất thường.
Tôi không rõ liệu ấy đã nhận ra điều này hay chưa. Trước kia, tôi thích ấy, tuy rất khổ sở, lần nào tôi cũng chịu đựng, thậm chí ôm lấy nó một cách ngọt ngào.
Nhưng lần này, tôi rụt tay về.
Lòng bàn tay Tiêu Hoài trống rỗng, ngẩng đầu tôi, đôi con ngươi dần tối.
Bạn thấy đấy, hóa ra không thích ấy cũng không khó khăn đến .
…
Sáng hôm sau, trưởng khoa cùng vài bác sĩ khác tới thăm khám, tôi lại thấy bác sĩ đẹp trai hôm qua.
Anh đứng sau trưởng khoa và nhẹ khi trông thấy tôi.
Sau khi hỏi thăm trạng thể chất như thường lệ, trưởng khoa gật đầu, ấy hồi phục rất tốt rồi lại dặn dò một số điều cần lưu ý và dẫn nhóm người rời khỏi.
Anh bác sĩ kia đi sau cùng, ghé mắt qua bệnh án của Tiêu Hoài: “Ngày mốt xuất viện?”
Tôi lên tiếng: “Ừm.”
“Nhanh sao.” Anh loáng thoáng gì đó mà tôi không nghe rõ.
Ánh mắt của vị bác sĩ đảo quanh khuôn mặt tôi rồi : “Chào em, Diêu Khâm. Anh là Giang Lân.”
Dứt lời, bước ra ngoài.
Tôi chợt nhận ra điều gì.
Giang Lân? JL *
(*JL: hai chữ cái đầu trong phiên âm tên Giang Lân.)
Tiêu Hoài hỏi: “Anh ta là ai?”
Tôi ngơ ngác : “Hình như là người Gia Gia giới thiệu cho em.”
6.
Ngày Tiêu Hoài xuất viện, Trần Kỳ cũng có mặt.
Tôi bận ngược xuôi thủ tục, ấy thì thủ thỉ bên Tiêu Hoài. Hai người rất thân mật, Trần Kỳ còn đặt tay lên cánh tay ấy.
Tôi thở dài.
Đây là buồn của kẻ cuồng chấp.
Bọn họ đương, còn tôi thì trăn trở không biết cách nào để thanh toán viện phí.
Trong lúc hỗn loạn, tôi mất thẻ bảo hiểm y tế của Tiêu Hoài. Lúc sốt ruột tới mức xoay mòng mòng, may mắn gặp Giang Lân, giúp tôi tìm dọc đường đi. Cuối cùng phát hiện nó đã y tá nhặt và gửi ở quầy lễ tân. Thấy tôi bối rối, đích thân đưa tôi đến quầy thủ tục xuất viện để hoàn tất các thủ tục.
Kế đến, tôi tay xách, nách mang, hỏi tôi có cần giúp hay không.
Tôi hơi ngại: “Có lỡ thời gian của …”
Anh cong môi, bằng giọng rất bùi: “Nếu là em thì không.”
Ngay cả cố ý trêu tôi cũng đáng đến thế.
Giang Lân giúp tôi mang hành lý xuống hầm để xe của bệnh viện, còn đỡ Tiêu Hoài không tiện cử lên xe. Xong đâu vào đấy, hai người còn lại rồi dời mắt sang tôi: “Vậy trở vào đây. Phục hồi sau này xảy ra vấn đề gì thì có thể liên lạc với . Có bất kỳ thắc mắc nào cũng có thể tìm .”
Tôi gật đầu, lòng tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn bác sĩ Giang.”
Anh mỉm dịu dàng và vẫy tay với tôi.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Hoài không một lời.
Trần Kỳ híp mắt hỏi tôi: “Bạn trai hả?”
Tôi mở cửa xe, im lặng giây lát: “Vẫn chưa.”
Tiêu Hoài là hàng xóm của tôi.
Không chỉ lúc nhỏ, mà cả bây giờ.
Để gần ấy hơn một chút, tôi, một đứa mới tốt nghiệp phải chi tiêu dè sẻn, sống ở trung tâm thành phố cách công ty hơn hai mươi dặm, nộp tiền nhà hằng tháng bằng một nửa số lương. Ngày ngày lo nghĩ cách tiết kiệm tiền ăn cho ngày mai.
Mãi đến sau này, thu nhập từ việc viết lách của tôi tăng lên mới khá hơn một chút.
Nhưng hiện tại, việc chăm sóc ấy lại thuận tiện hơn.
Hôm nay Tiêu Hoài cực kỳ ít . Cũng chẳng hứng thú mấy với cả cuộc trò chuyện với Trần Kỳ trên xe. Chỉ là tôi đã quen với vẻ lạnh nhạt của ấy từ lâu, nên không quá bận tâm.
Vết thương x ư ơ n g c ố t của ấy không nghiêm trọng, đã có thể tự đi xuống đánh răng, rửa mặt. Nhưng vẫn phải hết sức hạn chế vận .
Mẹ gọi video bảo tôi trông chừng ấy, đừng để ấy ở nhà một mình kẻo té ngã.
Tôi mang laptop qua nhà . Mấy ngày rồi vì chăm sóc ấy mà không cập nhật bài mới, khiến phần đông độc giả chỉ trích nặng nề.
Tôi có thể là do tôi chăm đối tượng thầm của mình không? Người đã có rồi ấy, dù cho không thừa nhận nàng là mình.
Dám chắc mọi người sẽ coi tôi là tiểu tam cho xem.
Giang Lân lấy lý do quan tâm bệnh nhân để chuyện với tôi, tôi cũng viện cớ tư vấn bệnh mà tìm tám chuyện. Hai người chúng tôi đều ngầm hiểu.
Thời gian trôi qua, tôi rất muốn tìm kiểm tra sức khỏe.
Ngặt nỗi không phải bác sĩ phụ khoa. Muốn gặp phải bị x ư ơ n g c ố t mới .
Điều thú vị là sau khi hồi phục chấn thương s ọ n ão, Trần Ngọ thường xuyên lui tới thảo luận với Tiêu Hoài về bản phác thảo thiết kế thời trang và thành phẩm của .
Hóa ra họ muốn mở một cửa hàng trực tuyến tập trung vào ODM. Nó vẫn đang trong giai đoạn khởi nghiệp. Nhà Tiêu Hoài trở thành phòng việc và Trần Kỳ chính là người mẫu của hai người họ.
“Thật ra ở đây có sẵn người mẫu rồi. Mình em rôi thì phong cách đơn điệu quá. Một số kiểu không hợp lắm.” Trần Ngọ xoa cằm, quan sát tôi.
Tiêu Hoài nhắm mắt, không tôi: “Em ấy không .”
Trần Ngọ bất lực nhún vai với tôi.
Tôi cong môi, không .
Tôi đã không còn như trước nữa, sẽ không vì lời bình phẩm tùy tiện nào của ấy mà chìm trong ngờ vực về bản thân.
Tối đến, tôi ngồi bên ban công hóng gió và trò chuyện video cùng mẹ.
Đang chuyện, mẹ tôi đột nhiên nhắc tới Tiêu Hoài, giọng rất khéo: “Chuyện cảm không thể c ư ỡ n g cầu. Bao năm rồi, có thể bên nhau thì đã sớm thành đôi…”
Tôi : “Mẹ, con hiểu mà. Có lẽ con đã không còn thích ấy như nữa.”
Mẹ tôi sững sờ một lúc.
Đây là lần đầu tiên tôi ra câu này một cách bình tĩnh đến . Ngày xưa, lúc tôi buồn bã và bướng bỉnh nhất, cũng chỉ có thể đỏ hoe đôi mắt, khóc lóc hét lên: Tiêu Hoài, thực sự cho rằng em sẽ c h ế t nếu rời xa sao? Anh yên tâm đi, em sẽ không bao giờ đeo bám nữa.
Mà chưa từng tôi không còn thích ấy.
Mẹ tôi gật đầu, không gì.
Tôi ngắt video và quay lại.
Tiêu Hoài đứng ngay sau tôi, tôi bằng khuôn mặt không cảm .
Bạn thấy sao?