Trúc Mã Không Yêu [...] – Chương 3.4

3,4

3.

Tôi ở lại qua đêm trong bệnh viện, nên đôi khi sẽ sang Tiêu Hoài xem ấy có định đi ngủ hay chưa.

Cuối cùng, ấy tắt laptop lúc 11 giờ: “Mang khăn nóng đến đây, lau mình.”

“Lau mình?”

Phải nhỉ, từ sau tai nạn, ấy không tắm rửa ít nhất đã ba ngày rồi.

Tôi cầm khăn đi ra, đúng lúc Tiêu Hoài đang cởi cúc áo.

Tiếp đến là cơ bụng, cơ n.g.ự.c lồ lộ ra ngoài. Anh ấy cởi hẳn áo, thân hình hơi gầy không yếu, đường cơ săn chắc.

Nếu là trước đây, mặt tôi đã đỏ bừng, dù muốn cũng không dám.

Đối diện người con trai mình thích, ai mà đứng đắn cho nổi.

Tiêu Hoài nhận khăn, lau phần cổ và cánh tay.

Lồng n.g.ự.c rắn rỏi phập phồng theo hơi thở.

Tôi mãi tới nỗi xuất thần.

Lúc sau, ấy đưa khăn cho tôi: “Em xả đi.”

“Ồ.”

Tôi chẳng khác gì nàng dâu nhỏ chịu thương chịu khó.

Khăn giặt xong ấy không lấy: “Sau lưng.”

Tôi hiểu ý, cầm khăn giúp ấy lau kỹ một lượt.

Da dưới cánh tay nhẵn và trơn, khác với làn da mỏng manh, mịn màng của nữ giới.

Tiêu Hoài không lên tiếng cho tới khi tôi lau đến eo, ấy bất thình lình ấn tay tôi.

“Được rồi hả?” Tôi hỏi.

Anh ấy liếc tôi và không có thái độ gì.

“Anh cũng muốn lau bên dưới sao?”

Hỏi xong, tôi ngơ ngác.

Tiêu Hoài cũng cứng đờ, ánh mắt rũ xuống tôi rất khó tả.

Toang, toang rồi.

Lòng tôi hối hận, sao tôi có thể trêu một chàng trai đã có cơ chứ. Nhất định ấy lại hiểu lầm tôi cho xem.

“Chi bằng tìm người chăm sóc nhé?” Thu dọn xong, tôi chân thành đề nghị.

Tiêu Hoài cau mày: “Em thấy phiền lắm à?”

“Hay về sau, loại chuyện này đợi Trần Kỳ tới sẽ giúp.” Tôi : “Dù sao ấy là .”

Tiêu Hoài: “Cô ấy không phải .”

Đã n g ủ cùng nhau rồi còn không phải .

Tiêu Hoài, từ bao giờ trở nên cặn bã như .

4.

Tôi kể chuyện vô gặp Trần Kỳ tắm ở nhà Tiêu Hoài cho Gia Gia nghe.

Cô ấy tức giận nghiến hàm: “Tới nước này rồi, không phải cậu vẫn một lòng một dạ với ta đấy chứ?”

Tôi xoa mặt: “Tớ bỏ cuộc rồi. Vốn dĩ tớ muốn rời khỏi đây, về Nam Thành. Nhưng không phải Tiêu Hoài xảy ra chuyện sao? Mẹ tớ nhờ tớ chăm sóc ấy một khoảng thời gian.”

“Đợi chút, tớ nhớ tớ có một người hình như cũng việc tại thành phố A. Tớ hỏi thử.” Gia Gia hào phóng : “Để tớ giới thiệu ấy cho cậu nhé! Anh ấy đẹp trai lắm.”

“Cậu có thêm một người khi nào ?”

“Anh họ thôi, họ thôi. Tớ bảo ấy thêm wechat cậu.”

Vài phút sau, một người tên JL gửi lời mời kết cho tôi.

Sau khi thêm bè, chúng tôi không chuyện.

Có lẽ do không có hứng thú với tôi mà không tiện từ chối.

Tôi cũng không để bụng và nhanh chóng quên bẵng chuyện này đi.

Chắc phải cần khoảng một tuần, chụp hình kiểm tra vết gãy xương không bị di dịch đâu vào đấy, Tiêu Hoài mới có thể xuất viện.

Trong quãng thời gian này, Trần Kỳ mỗi ngày đều tới thăm ấy.

Cô ấy mang trái cây, đồ ăn cho Tiêu Hoài, đỡ cho tôi rất nhiều việc.

Tiêu Hoài rất khách sáo với ấy. Mà thực tế thì với ai ấy chẳng khách sáo, chỉ có tôi là không nể mặt.

Trần Kỳ quan tâm hỏi han tôi có cần về nhà nghỉ ngơi không, việc ở đây ấy có thể lo liệu.

“Có thể sao?” Quả thực trong bệnh viện, tôi ngủ không ngon giấc. Tiêu Hoài khi thì thức giấc giữa đêm, khi thì muốn uống nước. Tôi luôn phải thức hai lần trong đêm.

Cô ấy ngọt ngào: “Tất nhiên rồi.”

Tiêu Hoài ngồi trên giường, quét cặp mắt âm trầm về phía tôi.

Tôi cầm túi: “Vậy tối tôi quay lại.”

Trước khi rời đi, tôi thấy môi mỏng của Tiêu Hoài mím chặt. Đó là là dấu hiệu ấy tức giận.

Năm ấy vừa vào đại học từng có một lần cảm rất nặng, sốt cao mãi không dứt, lại cứng đầu không muốn đến bệnh viện. Tôi không vác nổi ấy, chỉ có thể phòng, thức thâu đêm trông chừng và nghĩ đủ mọi biện pháp giúp ấy hạ nhiệt, tôi đến độ mắt đỏ hoe.

Hai chúng tôi tự túc đi học xa, không thân thích, không bè. Tối đó tôi thực sự cảm thấy bơ vơ lạc lõng.

May thay, ấy hạ sốt nhiều vào hôm sau và đã tỉnh dậy. Anh mở mắt, lặng lẽ tôi.

Những giọt nước mắt kìm nén suốt đêm không tự chủ rơi xuống. Tôi lắp bắp hỏi có đói không, có muốn ăn gì không.

Lúc bấy giờ bệnh cúm đang hoành hành. Tiêu Hoài hỏi tôi không sợ lây bệnh hay sao?

Tôi mang não đương trầm trọng một câu: “Em thà người bị bệnh là em.”

Tiêu Hoài trầm mặc.

Nếu là tôi của ngày ấy, chắc chắn sẽ không yên tâm giao Tiêu Hoài đang bị tai nạn cho người con khác đâu.

“Cẩn thận một chút.”

Tôi chìm trong hồi ức và không để ý rằng mình suýt chút nữa đã đụng phải ai đó trên hành lang bệnh viện. Ngón trỏ của người đàn ông chỉ vào trán tôi, ngăn tôi không va vào người . Giọng điệu cũng không quá trách móc.

Tôi hơi mơ màng ngẩng đầu lên, phát hiện đây là một bác sĩ rất trẻ, dáng rất cao, hơn tôi ít nhất một cái đầu. Anh mặc áo blouse trắng, khuôn mặt và mũi cực kỳ nổi bật.

Anh với tôi rồi lại thoáng qua phòng bệnh sau lưng tôi, đi qua tôi và rời khỏi.

Một suy nghĩ bất chợt nảy ra trong tôi.

Hóa ra, người đàn ông khác cũng có thể đẹp đến thế.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...