Trực Giác Của Phụ [...] – Chương 4

4

Đây là chủ đề thường xuyên, mỗi lần ăn cơm cùng đám người họ, nhiều nhất chính là chuyện cổ phiếu, cơ bản tôi bảo họ mua gì, họ mua nấy, cũng đều có lời.

Lần này, tôi không trả lời ngay.

Tôi bảo cần nghiên cứu kỹ, mua loại bình thường, tăng cùng thị trường thì chán lắm, phải tìm con siêu cổ, kiếm đậm một cú.

Hai người họ mặt mày rạng rỡ.

Tôi cũng .

Tôi đâu phải thánh nữ, bị cắm sừng rồi mà còn giúp các người kiếm tiền?

6

Tôi tặng Trương Địch một chiếc ví tiền của hãng L, cao cấp hơn ít nhất hai cấp so với chiếc cũ của ta.

“Anh tưởng em chỉ nhớ tới Chu Nguyệt, em đối xử với ấy còn tốt hơn với .” Trương Địch ngồi cạnh tôi, hớn hở chuyển từng chiếc thẻ từ ví cũ sang ví mới.

“Sao có thể chứ?” Tôi vừa gọt cam, vừa nghĩ mình đúng là ngu ngốc, miệng vẫn , “Cũng vì nể mặt thôi, trắng ra, cũng là muốn nở mày nở mặt.

Em chỉ muốn với ấy, không có ấy, vẫn sống tốt, thậm chí còn sống tốt hơn!”

Trương Địch ngồi hơi chếch phía sau tôi, tôi cảm nhận rõ ràng ánh mắt ta đang mình.

Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ nghĩ ta lại bị tôi cảm . Giờ đây, tôi chỉ thấy buồn .

Trong lòng ta chắc nghĩ: “Đồ ngốc!”

Trên đời này, gì có nhiều chuyện “cảm ” và “bị cảm ” như , phần lớn những gì chúng ta gọi là cảm , thực chất chỉ là tự mình cảm .

“Thắng Nam, em đối xử với thật tốt!” Anh ta ôm tôi từ phía sau.

Tôi thấy chán ghét, buồn nôn, thấy bẩn.

Tôi không phải người ưa sạch sẽ quá mức, trước khi quen tôi, ta từng có bao nhiêu phụ nữ cũng chẳng liên quan, bây giờ, chúng tôi là vợ chồng, nếu ta còn lăng nhăng bên ngoài, tôi thấy ghê tởm.

Tôi chia nửa quả cam đã gọt cho ta, giục ta ăn rồi đi tắm.

[ – .]

Anh ta có lẽ hiểu lầm, ăn nhanh mấy miếng rồi “lập tức tắm rửa sạch sẽ phục vụ vợ ”, tôi mỉm , chậm rãi ăn nốt nửa quả còn lại, rồi nhét máy nghe lén đã chuẩn bị sẵn vào ví tiền mới.

Bây giờ ví tiền, ngoài chứng minh thư dùng thường xuyên, thẻ bảo hiểm xã hội thỉnh thoảng dùng, các loại thẻ khác, dù là thẻ ngân hàng hay thẻ hội viên cao cấp, cũng chẳng dùng đến hai lần trong năm, cơ bản là vật trang trí.

Tôi không lo bị phát hiện, mà dù có phát hiện, tôi cũng không nhận, huống chi tôi chỉ định nghe lén vài ngày, chờ khi máy hết pin, tìm cơ hội vứt đi là xong.

7

Phần mềm máy nghe lén không cài trên điện thoại thường dùng của tôi.

Hôm trước lúc mua thiết bị nghe lén, tôi tiện tay mua luôn một cái điện thoại cũ, gọi giao nhanh trong thành phố đến tòa soạn, người nhận là tôi.

Lúc ấy, tôi không ngờ rằng——

Khoảnh khắc gắn thiết bị nghe lén vào, cũng chính là đẩy quân cờ domino đầu tiên, sau đó, từng quân ngã xuống, giống như mở ra từng chiếc hộp Pandora.

Bản chất xấu xa của con người, như con rồng dưới đáy vực sâu.

Cuộc đời là những quân cờ domino.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài “cmt” review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: “Dung Dăng Dung Dẻ” để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Gói hàng để ở phòng bảo vệ tòa soạn, tôi lấy điện thoại ra, lập tức chạy vào phòng việc nhỏ, đeo tai nghe.

Ngoài dự đoán của tôi, Bạch Nguyệt Quang thực ra còn có trai, và đúng lúc tối qua, ta đã đến chỗ trai, còn tặng ta thỏi son dưỡng tôi đã đưa.

Sau đó là một đoạn dài “ư ư a a”, đoạn nghỉ thì trò chuyện.

Bạch Nguyệt Quang hỏi trai “khi nào đưa em về nhà”, than phiền “chưa bao giờ gặp của cả”.

Bạn trai thản nhiên “gia đình sẽ không đồng ý”, bảo ta không xứng với ta, còn với hoàn cảnh gia đình như ta, nhất định phải tìm người môn đăng hộ đối.

Tôi không nhịn mà bật .

Nữ thần Trương Địch nâng như trứng, trong mắt con nhà giàu, cũng chỉ là loại không thể công khai.

Thiết bị nghe lén có định vị, tôi liếc vị trí trên điện thoại, là một khu nhà cao cấp rất nổi tiếng trong thành phố, người ở đó đều là nhà giàu hoặc có quyền.

Bạch Nguyệt Quang sụt sùi: “Anh xem em là gì chứ? Gái bao à? Em một lòng một dạ với , không ngờ lại như ! Em muốn chia tay!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...