Có hai bản sao kê này thì khác rồi, mỗi người tự đầu tư tài chính, phần lớn thu nhập của nằm trong chứng khoán, phần còn lại thể hiện rõ trong hoá đơn WeChat, đều tiêu cho bạch nguyệt quang!
Buồn thật, tôi sống với hai năm, mọi chi phí sinh hoạt chủ yếu là tôi bỏ tiền.
Tôi không phải kiểu con có trai là bắt trai phải nuôi mình, gia đình tôi dạy rằng:
[Phụ nữ phải độc lập về tài chính thì hôn nhân mới có nền tảng.]
Nhưng thực tế cuộc sống thường là:
[Đàn ông tiêu tiền cho ai, sẽ người đó nhiều hơn một chút; đàn ông biết xót tiền, mới biết xót phụ nữ.]
4
Chiều ba giờ, Trương Địch gọi điện cho tôi.
Thứ nhất là hỏi tôi đã nghỉ ngơi xong chưa, thứ hai là rủ tôi tối nay ra ngoài ăn tối, rằng tôi “đi công tác + tăng ca” vất vả, phải thưởng cho tử tế.
“Tối nay có ai nữa không?” Tôi giả vờ hỏi một cách thản nhiên.
“Hôm qua mới uống rượu với đám em, hôm nay không gọi họ nữa.” Trương Địch nghĩ một lúc rồi , “Chu Nguyệt bảo lâu rồi chưa gặp cậu, hay là để hỏi ấy?”
Chu Nguyệt chính là Bạch Nguyệt Quang.
“Được, đúng lúc mang quà tặng cho ấy.” Tôi , “Anh không trước đâu, không thì mất bất ngờ!”
Trương Địch lập tức đồng ý, còn hỏi sao tôi không mua quà cho ta?
Trong lòng tôi khinh bỉ, môi vẫn nở nụ : “Tất nhiên là có rồi, tối nay đưa cho ! Là thứ thích đấy.”
Trương Địch hôn hai cái qua điện thoại.
Những hành thân mật như , trước đây tôi rất hưởng thụ, bây giờ chỉ thấy buồn nôn.
Trương Địch bảo tôi nghỉ thêm chút nữa, tối gặp.
Tôi đâu dám nghỉ? Ngọn lửa trong lòng đang bốc cháy, khiến từng tế bào trong cơ thể đều sôi sục.
Tôi “vút” một cái đứng bật dậy, trước tiên gọi điện cho thân ở đồn công an, sơ qua mọi chuyện, bảo tôi cần máy nghe lén, hỏi ngoài Taobao ra còn có thể mua ở đâu, càng sớm càng tốt.
[ – .]
Cô ấy đi trung tâm điện tử, còn cho tôi tên một cửa hàng.
Tôi cảm ơn một câu.
Cô “ê” một tiếng gọi tôi lại: “Thắng Nam, tớ nhắc cậu, nghe lén là phạm pháp đấy, bằng chứng lấy theo cách này tòa án sẽ không chấp nhận.”
“Tớ biết, nếu bị bắt, tiết nhẹ thì theo ‘Luật quản lý trật tự trị an’, giam dưới 5 ngày hoặc dưới 500 tệ, nặng thì bị xử theo ‘Luật hình sự’.” Tôi , “Yên tâm, sẽ không để lộ, cũng không ngu đến mức dùng bằng chứng, tớ sẽ rất cẩn thận không để bị phát hiện, tớ chỉ muốn xem Trương Địch rốt cuộc là người hay là quỷ!”
Cô ấy lại dặn tôi cẩn thận: tiền thì nhỏ, có tiền án thì lớn. Tôi “ừ” một tiếng, nhanh chóng đi tắm, thay đồ, trang điểm…
5
Chỗ ăn lẩu là quán mà chúng tôi hay đi.
Tôi tặng Bạch Nguyệt Quang một thỏi son hãng A, kèm theo một thỏi son dưỡng thủ công, máy nghe lén gắn vào đáy lõi bên trong của thỏi son dưỡng.
Tôi bảo với ta rằng, son dưỡng thủ công là tôi tự , lúc đi công tác có nửa ngày rảnh rỗi, bèn vào cửa hàng học vài thỏi.
Bạch Nguyệt Quang ôm lấy tay tôi, cọ tới cọ lui, khen tôi khéo tay, không chỉ biết chơi cổ phiếu mà còn khéo léo, đến son dưỡng cũng tự .
Còn son hãng A thì rõ ràng ta thích hơn, mắt sáng lên, đúng lúc chưa có màu đó, khen tôi rộng rãi.
Trương Địch ngồi bên cạnh , giả vờ ghen tuông tôi đối xử với Bạch Nguyệt Quang còn tốt hơn với ta.
“Đương nhiên rồi, tôi còn xinh hơn mà!” Bạch Nguyệt Quang nũng liếc ta một cái, “Nếu chị Thắng Nam mà là con trai, em nhất định chủ theo đuổi!”
Trương Địch rồi gọi món, tô vẽ trên thực đơn.
Tôi liếc mấy cái.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài “cmt” review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: “Dung Dăng Dung Dẻ” để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Phải sao nhỉ?
Nhiều chi tiết, khi một người còn tin tưởng người khác thì sẽ không nhận ra; một khi niềm tin sụp đổ, thì từng chi tiết nhỏ đều là dấu hiệu đáng ngờ.
Trương Địch khi gọi món, chọn món Bạch Nguyệt Quang thích trước tiên, sau đó mới đến món ta thích, cuối cùng mới đến món tôi thích.
Tôi âm thầm chửi bản thân trước kia ngu ngốc, một người như Bạch Nguyệt Quang, vốn không nên coi thường.
Ăn nửa nồi lẩu, Trương Địch và Bạch Nguyệt Quang hỏi tôi, lần đi công tác này thu hoạch gì? Sắp Tết rồi, có cổ phiếu nào ngon không?
Bạn thấy sao?