Đám đông xung quanh, lúc trước còn cảm thấy đây là “sự cố”, giờ thì hoàn toàn thành xem kịch vui:
Chú rể trong ngày cưới ngoại với phù dâu, vừa mới tuyên bố phù dâu là cả đời, lập tức bị tát vào mặt – thì ra phù dâu còn có hôn phu tương lai!
“…Khi nào dẫn em về ra mắt?… Gì cơ? Đợi thông báo?… Vậy còn hơn bốn mươi vạn của em thì sao? Em không đầu tư nữa… Alo, thiếu gia Lâm! Thiếu gia Lâm!”
Chu Nguyệt ngồi sụp xuống đất, gào khóc điên cuồng trong tuyệt vọng.
Trương Địch nhào tới, hai tay nắm vai Chu Nguyệt, mắt đỏ ngầu: “Hơn bốn mươi vạn gì cơ?! Không phải em là để sửa nhà cho dì sao? Còn thiếu gia Lâm đó là ai?!”
Đám em của Trương Địch cũng xông tới, liên tục hỏi tiền đâu?
Tiền đâu?!
Sau đó, đám em của Trương Địch gọi cảnh sát.
Một lễ cưới đáng lẽ vui vẻ, cuối cùng kết thúc bằng việc cảnh sát 110 đến hiện trường.
Chu Nguyệt, Trương Địch, cùng đám em Trương Địch đều bị đưa về đồn lấy lời khai.
Cha mẹ Trương Địch thì ở lại khách sạn dọn dẹp hậu quả, một là trả tiền tiệc, tiền công ty tổ chức cưới hỏi, hai là trả lại tiền mừng cho khách.
19
Giấc mộng gả vào nhà giàu của Bạch Nguyệt tan vỡ.
Số tiền liên quan đến vụ việc là 48 vạn, ngoài 20 vạn của Trương Địch và 15 vạn của ta, còn có 5 vạn trai cũ cho mượn, cùng với 8 vạn do đám của Trương Địch gom góp.
Trương Địch ra tay đánh Bạch Nguyệt Quang ngay tại đồn cảnh sát, nếu không bị cảnh sát cản lại, có khi đã đánh đến trọng thương.
Giữa Bạch Nguyệt Quang và tiền, tất nhiên tiền vẫn quan trọng hơn một chút.
Chiều tối hôm đó, đám của Trương Địch kéo đến tìm tôi, từng người một chửi Trương Địch và Bạch Nguyệt Quang thậm tệ trước mặt tôi, sau đó hỏi tôi sau này chuyện đầu tư tài chính phải sao?
Tôi đáp: “Chuyện chuyên môn giao cho người chuyên nghiệp, mua quỹ đầu tư đi, sau Tết thường có khởi đầu tốt.”
Đám người đó vui mừng hí hửng đi mua quỹ.
20
Tiền thật sự rất quan trọng.
Ngày ly hôn, Trương Địch bất chấp sĩ diện, cầm bó hoa hồng quỳ một gối trước cổng trung tâm hành chính, cầu xin tái hợp.
“Thắng Nam, lúc trước bị mê hoặc thôi! Người thật sự là em! Chúng ta bắt đầu lại không?”
“Anh biết sai rồi! Em cho một cơ hội, sẽ dùng cả đời để bù đắp cho em!”
Sau khi tôi dứt khoát từ chối, ta đứng dậy, bắt đầu chuyện tiền bạc.
“Lý Thắng Nam, lúc đó nhà đưa nhà em sính lễ 30 nghìn, em phải trả lại cho !”
“Xin lỗi, không trả.”
[ – .]
Tôi đút tay vào túi, “Anh có thể kiện, ngoại trước, hơn nữa tôi có đủ bằng chứng chứng minh là lừa đảo kết hôn.”
Trương Địch nghiến răng, sau đó điền vào đơn ly hôn, đến mục phân chia tài sản, ta lại đề xuất căn nhà cũng có phần của ta, dù sao sau hôn nhân cũng có một thời gian cùng góp tiền trả.
Tôi lạnh, xoẹt xoẹt viết lên giấy: [Nhà thuộc về bên vợ, không có tài sản chung khác], rồi ký tên.
“Tôi vẫn câu đó, có thể kiện, tôi nhắc , khả năng thắng kiện là bằng 0, phí kiện tụng cũng là tiền.”
Trương Địch bất lực ký tên, xem như ly hôn xong.
Về sau—
Trương Địch mất việc.
Bởi vì đoạn video đó thật sự lên hot search, chuyện ăn vụng ngay trong ngày cưới, cả công ty đều xem thấy.
Phòng nhân sự tìm ta chuyện, hy vọng ta tự nguyện nghỉ việc.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài “cmt” review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: “Dung Dăng Dung Dẻ” để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Bạch Nguyệt Quang càng bị chửi trên mạng đến mức không dám ra ngoài, công việc cũng mất luôn.
Còn mấy người em của Trương Địch, hừ, ai chơi chứng khoán hoặc mua quỹ đều biết, sau Tết năm 2021 không có “mở hàng đỏ”, cả đám thua đến mức kêu trời.
Về sau—
Tôi nghe Trương Địch vô cùng hối hận, ngày ngày mượn rượu giải sầu, sau khi chia tay với Bạch Nguyệt Quang thì lải nhải cả ngày : đây đâu phải ánh trăng trắng, rõ ràng là cơm trắng, còn là cơm trắng người khác ăn thừa…
Tôi , trong lòng chỉ có hai chữ:
Đáng đời!
PS:
Có người hỏi tôi: Trương Địch và Bạch Nguyệt Quang cứ tôi là con nhỏ xấu xí, rốt cuộc tôi xấu tới mức nào?
Tôi cảm thấy cũng bình thường thôi, không trang điểm thì trung bình hơi kém, trang điểm lên rồi ăn mặc chút, thế nào cũng vượt qua mức trung bình.
Lại có người hỏi tôi, phương án hai trong lễ cưới là gì?
Còn nhớ đoạn video quay ngoài quán bar lúc trước không? Còn có bản tôi chép từ camera giám sát khu nhà nữa.
Tôi đã cắt ghép một bản, định phát trong lễ cưới.
Nhưng nếu phát bản đó, một cái là biết do tôi , không bất ngờ bằng việc bắt gian tại hiện trường lễ cưới!
PS:
Tôi: “Người nuôi heo có bắt không?”
Bạn thân: “Được! Nhưng cần thời gian.”
Bạn thân: “Đến lúc đó, dù có đòi lại tiền, cũng chỉ còn lại một phần nhỏ…”
-Hết-
Bạn thấy sao?