10
Dưới sức ép của tôi, vài người học trông có vẻ còn chút liêm sỉ đã ngập ngừng bước ra xin lỗi Ôn Vũ.
Nói mình lỡ lời, mong ấy bỏ qua.
Tôi lướt qua từng khuôn mặt, cuối cùng dừng ánh mắt lại trên người Trần Thận.
“Còn ?”
Trần Thận im lặng vài giây, rồi đột nhiên bật :
“Trúc Du, em đừng bị Ôn Vũ lừa. Anh ở bên ta bao năm, tính cách thế nào còn không biết sao?”
“Cô ta trước kia đến bộ đồ ra hồn cũng tiếc không mua, lấy đâu ra tiền mà dùng đồ đắt như ? Chỉ đang ra vẻ tội nghiệp để lấy lòng thương của em, lôi em ra bênh vực thôi.”
Xung quanh có người thì thào: “Nhưng chẳng phải Ôn Vũ là chồng ấy tặng à?”
“Chồng á?” Trần Thận nheo mắt Ôn Vũ:
“Ôn Vũ, ai chẳng biết em đến chết đi sống lại, theo đuổi tới tận buổi họp lớp luôn, ngoài ra, em còn thích nổi ai khác chắc?”
“Đừng tự lừa mình nữa. Cái ‘chồng’ em chẳng qua chỉ là chiêu trò để kích ghen, mong quay đầu lại với em thôi, đúng không?”
Mẹ kiếp.
Cái tay tôi muốn vung lên ghê gớm.
Tôi sang Ôn Vũ, mắt đầy hoài nghi:
“Cậu trước đây… mù hả? Sao lại đi thích cái loại này ?”
Mà còn lãng phí cả đời vì hắn nữa chứ.
Quả là biên kịch chơi quá ác.
Ôn Vũ cũng tự giễu:
“Ừ đó, tôi thật sự từng thích một tên tự cao tự đại, luôn tưởng mình là trung tâm vũ trụ như . Đúng là mắt tôi từng bị mù.”
“Trần Thận, tôi phải bao nhiêu lần mới chịu tin? Giờ tôi chẳng còn chút cảm nào với cả. Nếu có, thì chỉ là cảm giác… ghê tởm.”
“Tôi đã kết hôn, có gia đình riêng của mình rồi.”
“Ngược lại là đó — thấy tôi xuất hiện là tự bu vào như ruồi, bám hoài không dứt. Hay là thật ra vẫn còn lưu luyến, cố chuyện để tôi ý?”
Sắc mặt Trần Thận chuyển sang màu xanh rêu.
“Tôi còn lưu luyến em?” – hắn gằn – “Chắc em bị đập đầu nên hoang tưởng rồi đấy. Trong lòng tôi chỉ có Trúc Du, còn những người khác chẳng qua là để giải trí.”
Nét mặt bản sao sụp đổ trong tích tắc, không tin nổi trừng mắt hắn.
Tôi thì rùng mình, thực sự thấy kinh.
Mà hắn vẫn còn tiếp tục sủa:
“Cô kết hôn là kết hôn à? Hỏi thử mấy người ở đây xem, ai biết đâu? Nếu thật sự có chồng, thì thử coi — chồng là ai?”
“Tôi rồi mà.” Ôn Vũ hít sâu một hơi. “Chồng tôi là Giang Dực – Giang Dực của tập đoàn Dực Thần.”
Như thể nghe chuyện thiên hạ, Trần Thận đến mức không thở nổi.
Cả sảnh tiệc vang vọng tiếng lố bịch của hắn.
“Ôn Vũ, vẫn không biết xấu hổ à.” Hắn đứng thẳng người. “Nếu thật sự là bà Giang, thì gọi Giang Dực tới đây đi. Nếu ta thật sự đến, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu xin lỗi, bồi thường gấp đôi mọi thứ bị hỏng!”
“Nhưng nếu không gọi —”
Hắn dang tay xoay một vòng giữa hội trường, ánh mắt khinh bỉ:
“Thì mời bò từ đây ra cửa, kèm theo vài tiếng sủa cho giống chó. Tôi vui thì sẽ không truy cứu việc lừa cả hội trường.”
“Dù sao thì kiếp trước, tôi cũng từng quỳ bò cầu xin rồi còn gì.”
【Tên cặn bã này còn mặt dày nhắc tới chuyện đó? Chính hắn khởi nghiệp thất bại, sạch tiền nhà rồi còn moi hết tài sản của em cưng. Khi bị từ chối vay thêm, hắn tự quỳ bò ăn vạ — chứ ai bắt đâu?!】
【Đúng là loại chỉ biết đổ lỗi cho người khác, không biết lại bản thân.】
Ôn Vũ không thèm đáp.
Trần Thận hừ lạnh, lại quay sang tôi, chìa tay ra:
“Trúc Du, em thấy rồi đó. Cô ta là kẻ dối. Lại đây, về với .”
“Em còn nhớ từng gì không? Sau này sẽ mở công ty, ông chủ, kiếm tiền tỷ. Giờ rồi. Giờ có giá trị hàng trăm triệu, có cả đống người sống nhờ vào .”
“Ở bên , em sẽ sống sung sướng cả đời. Không giống Ôn Vũ, chỉ biết dựa dẫm đàn ông, cả đời toàn dối.”
Hết chịu nổi rồi.
Sức chịu đựng của tôi với thể loại đầu đất như hắn đã chạm ngưỡng.
Tôi đang định lấy cái túi xách quý đập thẳng vào mặt hắn thì —
Một giọng nam trầm thấp, đầy khí thế vang lên từ phía cửa:
“Ai vợ tôi là phế vật?”
Bạn thấy sao?