8
【Quào… người xuất hiện lại là Trúc Du á? Khoan khoan, cái nhạc nền này có cần hừng hực không?】
【Xong rồi, sao ấy lại ngầu quá trời… Màn xuất hiện này chất như nước cất.】
【Ủa gì trời, đổi diễn viên rồi à?!】
Tôi ngẩng cao đầu, đường hoàng bước tới, đối mặt với ánh mắt của tất cả mọi người.
Ôn Vũ bị đám người đó vây ở giữa, ngồi bệt dưới đất, một bên má đỏ ửng, rõ ràng vừa bị tát.
Dây chuyền bị giật đứt nằm vương vãi dưới đất, mấy viên kim cương văng tứ tung.
Xung quanh rì rầm bàn tán, đại khái là kiểu: “Ủa, sao Trúc Du lại đến?”
Tôi đỡ Ôn Vũ đứng dậy, chắn trước mặt ấy, rồi liếc bọn kia bằng ánh mắt lạnh tanh.
“Người biết thì hiểu đây là buổi họp lớp.”
“Không biết lại tưởng đang coi hiện trường… chó cắn người đấy.”
“Bao nhiêu người bắt nạt một , mấy người quá rảnh rồi phải không?”
Sau hai năm tiếp quản nhà họ Trúc, danh tiếng của tôi bên ngoài cũng không phải dạng vừa.
Đám học trước giờ không thân quen mấy với tôi chẳng ai dám hó hé, rụt cổ im bặt.
Tôi quay sang Trần Thận.
Cô bên cạnh hắn – bản sao của tôi – sau khi thấy tôi thì sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tôi từ đầu tới chân đảo mắt ta vài vòng, ngoài đôi mắt hơi giống, thì… chả giống chỗ nào.
Đây á? Là “bản sao” của tôi?
Thành thật mà , tôi thấy bị phạm.
Trần Thận vừa thấy tôi, mắt sáng rực như chó thấy thịt, vội vàng chạy tới, treo lên mặt nụ tưởng đâu là quyến rũ.
“Trúc Du, em đến là để tìm đúng không?”
Ánh mắt hắn lướt qua, thấy chiếc dây chuyền tôi đang đeo, lập tức ánh lên sự phấn khích.
“Anh biết ngay mà, trong lòng em vẫn luôn có . Dây chuyền em đeo còn là viết tắt tên – CS mà.”
Hả??
Tôi cạn lời cúi đầu sợi dây chuyền tôi quý nhất – mặt dây thiết kế chữ cái CS.
…
“Vậy nhé, thử qua rạp xiếc ở công viên giải trí gần đây hỏi xem người ta có thiếu diễn viên mũi đỏ tóc bảy màu không. Nếu thiếu, cứ xung phong vào diễn đi.”
“Hả? Ý gì ?”
“Ý là là hề đấy.” Tôi trợn mắt.
“Nghe kỹ nha, đúng là viết tắt, là tên con Alaska tôi nuôi suốt mười năm. Tên nó là ‘C**ai Thần’.”
Trần Thận đứng như trời trồng.
【Cái gì? Là tên chó á? Nhưng mà… kiếp trước Trúc Du từng trả lời phỏng vấn doanh nhân nữ, rằng tên trên mặt dây là ‘người thương nhất’, còn bảo tiếc nuối vì không thể ở bên… hoá ra đang đến con chó?!】
【Đặt tên chó là “Cai Thần”, chị đại quá chất luôn!】
【Chết mất, hoá ra là hiểu lầm trời, Trần Thận chỉ vì một câu đó mà tưởng bở suốt mấy năm, tưởng Trúc Du mình… đúng là hề chính hiệu.】
【Nói thì kiếp trước, Trúc Du tiếc nuối vì… con chó mất rồi. Không phải vì con người nào cả.】
【Bảo sao ấy thoát khỏi cốt truyện luôn. Thì ra từ đầu đã không gã rác rưởi kia. Nhưng không sao, nam phụ còn trò, văn sảng vẫn cứ sảng.】
9
“Cậu còn tôi mặt dày à, Trần Thận, mặt dày thật sự là cậu đó.”
Ôn Vũ bước ra, đứng cạnh tôi, lạnh lùng lên tiếng:
“Các người đã tấn công tôi, hủy tài sản cá nhân, còn hành hung tôi. Trong sảnh tiệc có gắn camera, tôi sẽ kiện các người, lo mà chuẩn bị tiền bồi thường đi.”
“Bồi thường?”
Bản sao bật to, vì có người đỡ lưng nên lại tự tin, giương mày hất mặt, đứng khoanh tay như con gà mái mẹ trông rất hung hăng.
“Nhìn bộ đồ mặc đi, áo thun quần jeans, đeo mớ đồ rẻ tiền, còn đòi bồi thường? Hai mươi tệ đủ chưa?”
Tôi cúi xuống nhặt viên kim cương lên xem kỹ.
Ánh sáng loé đẹp, cắt chuẩn tám mũi tên – là loại hiếm thấy trong kim cương cao cấp.
Tch, lợn rừng thì sao phân biệt gạo tẻ.
Tôi đưa mấy viên cho Ôn Vũ cất kỹ.
Bản sao lại cúi xuống nhặt cái túi hàng hiệu rơi dưới đất.
“Còn cái túi này nữa, phụ nữ ai mà chẳng hám hư vinh, tôi hiểu. Nhưng nếu muốn đeo hàng fake thì cũng đừng chọn cái vào là biết ngay. Cái logo ai chẳng nhận ra? Nhưng mẫu này thì tôi chưa từng thấy. Trông y như kiểu hàng nhái còn dám in chữ đây là đồ giả lên ấy.”
“Da mặt dày thật sự đó, tôi thấy xấu hổ thay luôn.”
Nói xong, ả còn giẫm lên túi mấy phát.
Túi thì đúng là mẫu tôi cũng chưa thấy bao giờ…
Nhưng mà tôi biết, trên đời có một khái niệm gọi là hàng đặt riêng.
Tôi khẽ ho một tiếng, chỉ tay vào cái túi:
“Xin lỗi phiền chút… cái túi này là hàng thật nha, trị giá… bằng con số này.”
Tôi giơ tay số sáu.
Có người tò mò hỏi: “Sáu vạn?”
Tôi lắc đầu: “Cộng thêm hai số 0.”
Cả khán phòng hít vào một hơi.
“……Gì cơ? Sáu trăm vạn á? Trúc Du bị nhầm rồi chăng?”
“Dù là tiểu thư nhà giàu, cũng không tránh khỏi nhầm đâu…”
Người phụ nữ kia mặt không tin nổi, cổ cứng đơ như bị ai bóp nghẹt:
“Cô ta? Đeo túi sáu trăm vạn? Giỡn ai chứ?”
“Nếu cái túi này là thật, tôi quỳ xuống lạy ta luôn!”
IQ thấp mà cũng dám ra sân khấu.
Thôi thì, đúng kiểu văn sảng luôn cần một “nữ phụ ác độc não tàn” đi kèm “nam chính cặn bã” để đẩy cao trào.
Không cần biết trước đó có hiềm khích gì với nữ chính hay không.
“Khoan đã, cho tôi hỏi phát — là ai ? Đây là họp lớp tụi tôi mà? Tôi không có ấn tượng gì về luôn á?”
Ả ta dựa sát vào người Trần Thận, giọng nũng nịu như mía lùi:
“Tôi hả? Là của Thận nè~”
Nhưng Trần Thận ngay lập tức gạt ta ra, kiểu sợ tôi hiểu lầm gì đó.
Sắc mặt ta đơ như tượng, lườm hắn một phát cháy cả mắt.
Tôi quay sang với Ôn Vũ:
“Mấy món đồ bị hỏng ấy, cậu báo giá đi. Cho họ biết mà chuẩn bị tinh thần. Không khéo đến lúc biết rồi, xỉu ngang xỉu dọc luôn đó.”
Ôn Vũ gật đầu, giọng điềm tĩnh:
“Sợi dây chuyền vừa giật đứt là do chồng tôi mua trong buổi đấu giá ở Paris, giá giao dịch ba ngàn vạn.”
“Cái túi vừa giẫm lên là hàng đặt riêng, thủ công toàn bộ, trị giá sáu trăm năm mươi vạn.”
“Còn việc các người hành hung tôi, tôi sẽ kiện ra toà. Mong các người chuẩn bị sẵn lời xin lỗi.”
Tôi bước lên một bước, khí thế ngút trời như thể đầu đội vương miện nữ hoàng:
“Nghe thấy chưa? Cô — xin lỗi.” Tôi đưa móng tay sơn lấp lánh gắn đá thẳng vào mặt ta, dừng một giây, rồi chỉ sang phía Trần Thận:
“Còn — xin lỗi kèm bồi thường. Tôi nghĩ với số tiền này, chắc không kham nổi, gom góp may ra còn kịp.”
“Còn mấy người ở đây,” tôi đảo mắt một vòng, “ai lỡ miệng chửi bậy, mời ra xếp hàng xin lỗi đàng hoàng. Ai nãy giờ không mở miệng, thì cứ im lặng ngồi đó, nhân tiện ghi nhớ một chân lý.”
Tôi nheo mắt, giọng chán ghét:
“Làm sai thì phải trả giá.”
Bình luận ảo vỡ trận:
【Trời ơi trời ơi trời ơi! Chị đẹp đỉnh quá!!! Tôi lỡ chị mất rồi!】
【Nữ hoàng lên tiếng! Đừng chỉ tay tụi nó nữa, chỉ tay vào em đi! Em tự nguyện nằm liếm giày chị nè!】
Hừm~
Chị đây chính là nữ hoàng.
Tự tin là ánh sáng.
Bạn thấy sao?