Tan học, một nam sinh ôm bó hoa chặn đường tôi, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Trúc Du, kiếp này, sẽ không để em phải chờ thêm hai mươi năm nữa.”
Tôi còn đang mơ màng, thì phát hiện phía sau cậu ta có một , ánh mắt bàng hoàng pha chút thất vọng.
Ngay lúc đó, hàng loạt bình luận ảo hiện lên trước mắt:
【Tên cặn bã chết tiệt, kiếp trước em cưng chăm sóc hắn cả đời, đến 40 tuổi bị tai nạn thành tàn phế vẫn không rời bỏ, thế mà hắn vừa trọng sinh đã quay sang theo đuổi nữ thần thanh xuân, buồn nôn thật sự.】
【Chó má, cứ đợi đấy mà bị vả mặt. Em cưng sẽ gặp tổng tài nhà họ Giang, rồi lên đỉnh cao cuộc đời. Còn hắn thì chỉ xứng đôi với con nữ phụ độc ác kia!】
【Muốn tua nhanh tới buổi họp lớp 6 năm sau quá trời, lúc đó tên cặn bã và nữ phụ bị vả mặt tới tấp. Còn nữ phụ thì bị chặt ngón tay vì tát em cưng một cái, nghĩ thôi đã thấy đã!】
Tôi: ???
1
Chờ hai mươi năm?
Nữ phụ độc ác?
Nói tôi đó hả?
Còn nữa…
Cái ông đang tỏ với tôi kia, má ơi ông là ai ?!
2
Nam sinh nâng bó hoa lên cao hơn, ánh mắt tha thiết tôi:
“Trúc Du, kiếp này chúng ta sẽ không bỏ lỡ nhau nữa.”
“Anh thề sẽ dùng cả cuộc đời này để em. Em muốn ngắm biển hoa, sẽ dẫn em đi. Em muốn sống ở Paris, mình sẽ di cư. Em muốn gì cũng sẽ ở bên cạnh.”
“Sau này chúng ta mãi mãi bên nhau, không?”
Tôi: …
Ủa, gì trời? Khi nào tôi tôi muốn ngắm biển hoa, muốn qua Paris?
Trong nước còn chưa đi hết mà?
【Ngực độc giả cũng là ngực người, mới mở đầu mà tôi đã tức muốn xỉu. Kiếp trước nữ phụ chỉ nhắc trong một buổi phỏng vấn, mà hắn nhớ đến giờ. Trong khi em cưng bao lần muốn ngắm sao bên bờ biển, hắn toàn giả điếc!】
【Càng ngược thì nữ chính càng tỉnh. Em cưng đừng khóc, hạnh phúc còn ở phía trước! Đống rác này cứ để nữ phụ hốt đi!】
Tôi ngẩng lên.
Cô đối diện mũi đỏ ửng, khoé mắt ngấn lệ.
Cô ấy siết chặt nắm tay, cụp mắt, mang theo thất vọng và buông xuôi mà quay người rời đi.
Tôi hiểu rồi.
Trọng sinh đôi, truy thê, vả mặt, truyện ngược sảng văn.
VIP hai năm trên web truyện của tôi không nạp phí uổng công.
Mọi người xung quanh vẫn còn đang reo hò, ai cũng bảo tôi đồng ý với nam sinh kia.
Tôi ho nhẹ vài tiếng, đưa tay ra, hoàn hảo lướt qua bó hoa mà cậu ta đang cầm, vỗ nhẹ lên vai cậu ta:
“Anh , tỏ không phải kiểu này đâu. Tình cảm là chuyện hai bên, chiêu này chỉ hợp khi theo đuổi, còn cưỡng ép kiểu này gọi là đạo đức giả. Nhất là với người hoàn toàn không quen biết như tôi – hành vi này gọi là quấy rối đấy.”
“Tấm lòng của cậu tôi xin phép từ chối nha. Mẹ tôi , cấm sớm.”
“À còn nữa, thầy giám thị tới rồi đó, cậu lo mà chạy nhanh lên, không thì ngày mai người đứng đây là phụ huynh cậu đấy. Mà đám hoa cậu rải đầy đất kia, nhớ dọn sạch nha, đừng phiền phức cho người trực nhật.”
Tôi nháy mắt một cái, chẳng buồn để ý vẻ mặt ngơ ngác của cậu ta, tung áo hiên ngang lướt qua vai cậu ấy, đi một cách ngầu lòi.
Chỉ để lại cho đám đông đang vây xem một bóng lưng vừa toả sáng vừa xa vời.
【Ơ… diễn biến là vầy hả? Tôi nhớ là lúc này hoa khôi nhận lời tỏ mà? Sao kỳ ?】
【Chắc là chiêu “lùi để tiến”, sau này chắc tên cặn bã theo đuổi vài bữa là đổ. Nhưng không sao, đàn ông chỉ chậm tốc độ rút kiếm của phụ nữ thôi. Em cưng chuẩn bị bật mode nữ chủ đại nhân rồi!】
Xì.
Ai mà thèm “lùi để tiến”?
Tôi hừ lạnh một tiếng, bước ra khỏi cổng trường, lên chiếc Maybach về nhà.
3
Sau này tôi mới biết, nam sinh tỏ với tôi tên là Trần Thận.
Còn bị tổn thương sâu sắc kia, tên là Ôn Vũ.
Hai người họ là thanh mai trúc mã, cùng lớp đều nghĩ họ là một đôi lâu rồi.
Thế mà lại xảy ra cái màn này.
Giờ thì cả trường đang đồn ầm lên: “Thanh mai không địch lại thiên giáng”, “Đàn ông không vượt qua mỹ nhân ải”.
Tôi thì bị gắn mác “tiểu tam vô chen ngang”.
Tch. Đẹp cũng là cái tội hả?
Dù hôm đó tôi đã từ chối rõ ràng như , Trần Thận vẫn không chịu từ bỏ.
Mỗi ngày đều đúng giờ mang đồ ăn sáng và đồ ăn vặt đến cho tôi.
Trời ơi, tôi thật sự không cần đâu mà.
Ở nhà tôi đã ăn xong suất ăn dinh dưỡng do giúp việc nấu rồi mới đến trường chứ bộ.
Lại một lần nữa bắt gặp tận tay, tôi gọi cậu ta ra ngoài lớp, mặt lạnh như tiền trả lại đồ.
“Trần Thận, tôi nhắc lại lần nữa, hành vi của cậu đã phiền phức cho tôi, xin đừng tiếp tục nữa. Không có chút ý nghĩa gì đâu.”
“Bọn mình đã học lớp 12 rồi, quan trọng nhất bây giờ là thành tích, là tương lai, chứ không phải ở đây chơi trò ý mỗi ngày.”
“Tôi hy vọng cậu biết dừng đúng lúc.”
Từng chữ từng câu tôi ra đều chính trực, rất nghiêm túc và dứt khoát.
Trần Thận vuốt tóc, khẽ đầy bất đắc dĩ và cưng chiều:
“Trúc Du, em đừng ngại, biết trong lòng em có mà.”
“Thôi thì thật nhé, là người trọng sinh, có năng lực tiên đoán tương lai.”
“Thời buổi này, cơ hội quan trọng hơn nỗ lực. Kiếp trước chăm chỉ học hành, vào đại học danh tiếng, rồi sao? Vẫn bị sa thải, vẫn ôm nợ đầy mình.”
“Ông trời thương nên cho sống lại một lần nữa, rõ con đường tương lai. Dù không học hành gì, vẫn có thể mở công ty, kiếm bộn tiền, ông chủ người người nể.”
“Em mà ở bên , sau này sẽ sống trong nhung lụa, hưởng phúc cả đời.”
Tôi: ……
Ủa, đâu ra cái tự tin này ? Còn hơn cả Đường Tăng nữa đó.
【Tên khốn này còn dám nữa! Sau khi bị sa thải, em cưng đã dốc toàn bộ tài sản giúp hắn khởi nghiệp. Kết quả thua lỗ tan tành, nửa đêm hắn ra ngoài uống rượu, lái xe tai nạn thành tàn phế. Em vừa phải đi trả nợ, vừa chăm sóc hắn – một người hoàn toàn không tự lo nổi cuộc sống. Nghĩ tới là thấy tức!】
【Đúng , cả đời của em cưng coi như bị tên cặn bã này huỷ hoại.】
Tôi lại một lần nữa câm nín.
…Ôn Vũ kiếp trước đúng là mù quáng tới cảnh giới quốc bảo rồi.
Phải mang vào bảo tàng quốc gia trưng bày luôn á.
Nhưng mà —
Bạn thấy sao?