Trừ Tôi Ra, Cả [...] – Chương 3

Chương 3

Tôi đã nghĩ đến điều ước này từ rất lâu.

Tôi mong con của mình luôn hạnh phúc, mong con rể sẽ mãi thương con bé, mong cháu ngoại của tôi – Kiều Kiều – luôn khỏe mạnh và thông minh.

Đó là điều tôi dự định ước.

Nhưng giờ đây…

Khi tôi nhắm mắt lại, hình ảnh Vương Nghi lừa tôi để đi thực chất lại dẫn chồng con đến mừng sinh nhật cho Tống Thiệu Hoa hiện lên trong đầu tôi.

Trong video, cả gia đình Tống Thiệu Hoa vây quanh bà ta, một bữa tiệc sinh nhật thật sôi , giống như một gia đình thực thụ.

Không giống tôi, một mình độc, trông thật giống một trò hề, một trò .

Mảnh thịt mà tôi đã dứt ra từ cơ thể mình, giờ lại trở thành con d.a.o đ.â.m ngược lại tôi, thật đau đớn.

Người già thường dễ , nước mắt cũng không kìm nén nổi.

Tôi vừa lau nước mắt vừa ước thêm một điều mới.

“Tôi chỉ mong… những ngày còn lại của mình sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc.”

Đúng .

Bao nhiêu năm qua, điều ước của tôi đều dành cho con cái, chưa bao giờ dành cho chính mình.

Nhưng giờ nghĩ lại, có đáng không?

Tôi ăn thử vài miếng bánh kem, vị rất ngọt ngấy, không ngon chút nào.

Tôi đồng hồ.

Giờ đã là mười một giờ đêm.

Thường thì vào giờ này, tôi đã dọn dẹp xong hết việc nhà, ru cháu ngủ và chuẩn bị đi nghỉ.

Nhưng tối nay, tôi không thể ngủ .

Ngay lúc đó…

Tiếng từ cửa chính vang lên, Vương Nghi rón rén bước vào, ngay khi đi qua cửa, ta đã thấy tôi ngồi trên ghế sofa.

Cô ta đứng sững lại, có chút hoảng hốt.

Con rể và Kiều Kiều theo sau, hai người vẫn đang rì rầm bàn luận về bữa tiệc sinh nhật hôm nay, cho đến khi thấy tôi, họ đồng loạt im lặng.

Kiều Kiều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chớp đôi mắt ngây thơ và chạy đến đưa tay về phía tôi, rằng nhớ bà ngoại, muốn bà ôm.

Nhìn đứa cháu chạy đến gần mình, tôi không còn cảm giác thương như trước kia nữa.

Từ lúc Kiều Kiều chào đời, tôi đã dốc hết tâm sức chăm sóc nó, giống như tôi đã với Vương Nghi.

Con rể không có cha mẹ, cả hai lại bận rộn công việc, chi phí sinh hoạt ở thành phố này thì cao.

Vì thế, tôi đã chăm sóc Kiều Kiều để con và con rể có thể yên tâm việc.

Nhưng đứa bé nhỏ xíu này, cũng giống như mẹ nó, đã phản bội tôi.

Nhìn Vương Nghi tiến đến, ta dường như muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vờ nhăn vai rằng công việc hôm nay quá bận rộn, hứa ngày mai sẽ tổ chức sinh nhật hoành tráng cho tôi.

Khi ánh mắt ta chạm vào chiếc bánh nhỏ trên bàn trà, ta khựng lại.

“Mẹ, mẹ tự mua bánh à?”

Có lẽ vì chiếc bánh này quá nhỏ, hoặc có lẽ vì chiếc bánh mừng sinh nhật cho Tống Thiệu Hoa quá lớn.

Ánh mắt ta càng lộ rõ sự chột dạ.

Tôi nghĩ không cần phải dò xét thêm, liền hỏi thẳng: “Vương Nghi, hôm nay các con đi đâu?”

Cô ta dừng lại, ánh mắt tôi như đang tìm cách dối, cuối cùng vẫn chọn giả vờ ngây thơ.

“Mẹ, mẹ gì thế? Hôm nay con đi mà.”

Nói xong, ta liếc Tường An và Kiều Kiều.

Tường An lập tức gật đầu: “Đúng , mẹ. Hôm nay con bận rộn cả ngày, mệt mỏi lắm.”

Còn Kiều Kiều thì bắt chước ba, lắc đầu quầy quậy.

“Bà ngoại, hôm nay chúng con không ăn bánh, không có…”

Trẻ con luôn có lối suy nghĩ đơn giản, nhiều quá sẽ để lộ sơ hở.

Vương Nghi thậm chí còn không kịp đưa tay bịt miệng con.

Cô ta chỉ có thể gượng đầy lúng túng, mắt đảo qua đảo lại, mở miệng dối.

“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi. Kiều Kiều ở công ty con cứ quậy mãi, con phải mua cho nó một chiếc bánh nhỏ.”

Nghe những lời dối vụng về đó, tôi chỉ cảm thấy thất vọng.

, tôi lấy điện thoại ra, tìm đoạn video và đưa cho ta xem.

Cô ta giật mình, lắp bắp vài lời như muốn giải thích gì đó.

Nhưng cuối cùng, ta chỉ thở dài và ngồi phịch xuống ghế bên cạnh tôi, như thể đã hết cách, đành buông xuôi.

“Ôi trời ơi, mẹ!”

“Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, con biết mẹ vẫn còn hận ba, dù sao con cũng mang dòng m.á.u của ông ấy mà.”

“Vì mẹ, con đã hạn chế gặp ông ấy trong suốt những năm qua, con chưa đủ hay sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...