Mười năm sau khi hết hôn, Châu Văn Thanh đã ngoại .
Anh ta mang theo hai đứa con của người đến trước mặt tôi, rằng bọn trẻ đáng thương và cần một người ba.
Con tôi van xin ta, vẫn không hề lay chuyển.
Tôi không níu kéo, dắt con rời đi và không tái hôn vì sợ con mình bị đối xử tệ bạc.
Nhiều năm sau, con tôi tìm người chồng tốt, và cháu ngoại của tôi rất đáng . Tôi ở nhà chăm sóc cháu, cuộc sống trôi qua êm đềm và hạnh phúc.
Vào sinh nhật lần thứ sáu mươi của tôi, con và con rể bận rộn công việc, cháu ngoại cũng phải đi học thêm, hẹn sẽ tổ chức tiệc mừng vào ngày mai.
Nhưng tối hôm đó, tôi vô thấy một đoạn video trên mạng xã hội của thành phố.
Trong phòng tiệc sang trọng của khách sạn, con tôi cùng gia đình và Châu Văn Thanh đang đứng chung với nhau, còn có cả hai đứa con của người phụ nữ kia. Sáu người họ quây quần lại, cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho người năm xưa.
Con tôi còn gọi bà ta: “Mẹ Tống.”
1
Con tôi rằng, sinh nhật 60 tuổi của tôi nhất định phải tổ chức thật lớn.
Tôi bảo con đừng lãng phí.
Nhưng con khăng khăng từ chối, rằng những năm qua tôi đã vất vả, con đều thấy, nên tiệc mừng thọ phải tổ chức hoành tráng.
Trong lòng tôi ấm áp, vô cùng cảm .
Những năm qua, tôi một mình nuôi dạy con , con lớn lên, rồi lại con kết hôn, sinh con.
Con rể tôi rất hiếu thảo, chăm sóc tôi như mẹ ruột.
Cháu ngoại tôi cũng rất đáng , luôn ngọt ngào gọi tôi là bà ngoại.
Tôi thấy hạnh phúc, nỗi đau khi bị Châu Văn Thanh phản bội những năm qua dần dần xoa dịu.
Vì , khi con chủ đề nghị tổ chức lớn tiệc mừng thọ, tôi thực sự cảm .
Tôi cũng mong đợi đến ngày sinh nhật lần thứ 60 của mình.
Người già rồi, thích sự đông vui, càng muốn con cháu quây quần bên mình, chỉ có mới thấy cuộc sống còn có điều để mong chờ.
Vì , đến ngày hôm ấy, tôi dậy từ sớm.
Nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ, đưa cháu ngoại Kiều Kiều đến trường, con và con rể ăn xong bữa sáng tôi chuẩn bị trên bàn, rồi mỗi người đi .
Con rằng con bé và chồng sẽ xử lý xong công việc vào buổi sáng, rồi sẽ về sớm để tổ chức tiệc mừng thọ cho tôi.
Tôi ở nhà, vừa dọn dẹp vừa chờ họ.
Nhưng đợi mãi, đến quá giờ hẹn, con vẫn chưa về.
Lo lắng con gặp chuyện gì, tôi định gọi điện cho con.
Thì con gọi cho tôi.
“Mẹ ơi, ở công ty có việc quan trọng đột xuất phải giải quyết, chỗ của Tường An cũng , quá bất ngờ nên không thể xin nghỉ. Có lẽ hôm nay chúng con không thể mừng sinh nhật với mẹ …”
Giọng con đầy áy náy.
Tôi có chút thất vọng, công việc của các con quan trọng hơn, nên tôi cố gắng trấn tĩnh lại.
Rồi với con: “Không sao đâu, công việc là quan trọng nhất. Các con cứ yên tâm việc, lát nữa mẹ sẽ đi đón Kiều Kiều sau khi…”
“À đúng rồi!”
Tôi chưa kịp xong, con đã vội ngắt lời.
“Mẹ ơi, hôm nay là sinh nhật mẹ, mẹ đừng bận rộn gì nữa. Chỗ Kiều Kiều, con sẽ đi ngang qua trường và đón cháu, rồi đưa đến công ty con. Mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi thôi.”
Nghĩ đến việc con bận rộn, cháu ngoại còn nhỏ.
Tôi không kìm mà lên tiếng: “Hay để mẹ đi đón Kiều Kiều, con bận rộn thế, mà con bé lại nghịch ngợm, sợ quấy rầy công việc của con.”
Nghe tôi , giọng con dường như gấp gáp hơn, âm lượng cũng cao hơn hẳn.
“Ôi mẹ ơi, con tiện đường mà. Mẹ đừng lo lắng, cứ nghỉ ngơi ở nhà đi. Mẹ không phải lo gì cho Kiều Kiều đâu, con còn có cuộc họp nữa, thôi con không chuyện nữa nhé.”
Con xong thì vội vàng cúp máy, không để tôi có cơ hội thêm gì.
Nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, tôi không kìm mà thở dài.
Con bận rộn như , dạo này còn gầy đi nhiều.
Vì thế tôi lại vào bếp, định nấu một nồi gà hầm cho con và con rể, để bồi bổ sức khỏe.
Nồi gà cần hầm lâu, việc nhà cũng đã xong.
Vì , tôi ngồi xuống sofa, lấy điện thoại ra, định nghỉ ngơi một lát.
Người già rồi, rảnh rỗi thì thích xem video.
Tôi mở trang đề xuất video, lướt qua vài cái mà chẳng có gì hay.
Bạn thấy sao?