Hắn những lời ấy, ánh mắt kiên định, sắc mặt chân thành, cuốn sạch mọi mây mù trong lòng ta.
Thì ra, hắn cũng muốn sống một đời tiêu d.a.o tự tại, chẳng màng ánh mắt người đời.
Thì ra, cũng có người mang cùng tính khí với ta!
Hôm ấy, lòng ta vô cùng khoan khoái.
Lúc thuyền cập bến, ta mượn một cái nồi, dùng thứ hương liệu hảo hạng mà chủ thuyền vừa mua, xào một nồi ốc hương thật lớn, mùi thơm bay tứ phía.
Ta còn áp chảo đủ loại cá tươi vừa đánh bắt , da cá vàng giòn, thịt mềm ngọt lịm.
Tất nhiên, cũng không quên hầm riêng cho Thẩm Trân – người có tỳ vị yếu – một nồi canh đầu cá khoai sọ.
Ăn uống no nê, mọi người lại ríu rít , cùng nhau trở lại thuyền.
Mặt trời đã ngả về tây, ánh hoàng hôn đổ dài trên mặt sông, hắt ra từng vệt sắc đỏ cam rực rỡ.
Lần đầu trong đời, ta chợt sinh ra hứng thú với cuộc đời của người khác.
Ta hỏi Thẩm Trân:
“Thẩm công tử, công tử thích việc gì nhất?”
Thẩm Trân mỉm đáp:
“A Cẩm nương, ta chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa. Lúc này sống đời thủy thủ, ngắm trọn cảnh sắc ven kênh, ấy chính là điều ta thích và cũng là điều ta khao khát nhất.”
Không còn bao nhiêu thời gian nữa ư? Trong lòng ta bất giác dâng lên nỗi xót xa âm ỉ.
Thế Thẩm Trân kịp thời lên tiếng, dẫn dắt tâm trí ta sang hướng khác:
“A Cẩm nương, còn nàng thì sao? Điều nàng muốn nhất là gì? Vì sao lại muốn điều đó?”
Thế là ta đem chuyện cất giấu trong lòng bấy lâu, chia sẻ với hắn.
Thẩm Trân nghe xong, chẳng hề giống Bùi Niệm Chi – không nghi ngờ, cũng không xem nhẹ.
Trái lại hắn cảm thấy, vì muốn học một món ăn mà dám bôn ba ngàn dặm, là chuyện đáng quý vô cùng.
“A Cẩm nương, món ăn trong lòng nàng, còn quý giá hơn mấy bài văn mùi mẫn mà thiên hạ hay ra để gượng ép sầu thương gấp trăm lần.”
Ta mỉm :
“Thật sao? A Cẩm chẳng muốn so bì với ai, chỉ mong tự do điều mình muốn, như đã là niềm vui lớn nhất rồi.”
Thẩm Trân nghe xong, vỗ tay khen hay, cũng nở nụ sảng khoái.
Những ngày trên thuyền trôi qua thật nhanh.
Hôm nay, Bùi Niệm Chi và Chu Lan Tâm phải rời thuyền, tiếp tục hành trình bộ đến Thục Trung.
Chu Lan Tâm đến tìm ta, mang theo một hộp bánh mã thầy.
“A Cẩm muội muội, sắp phải chia tay rồi. Đây là bánh mã thầy hôm nọ Niệm Chi mua cho ta lúc thuyền cập bến, ta nghe muội cũng thích ăn, nên mang tới tặng muội.”
Nàng đưa tới một hộp điểm tâm bọc gói tinh xảo.
Những ngày qua ta bận rộn nấu nướng, giao du cùng bằng hữu trên thuyền.
Chu Lan Tâm có lẽ nghẹn đã lâu, nay rốt cuộc không nhịn , lại buông lời ẩn ý mỉa mai.
Nhìn dáng vẻ gượng gạo của nàng, ta cũng thấy mệt thay.
Ta không đưa tay nhận lấy hộp bánh, chỉ nàng chăm , bỗng nhiên hỏi thẳng:
“Lan Tâm tỷ, tỷ thích Bùi Niệm Chi, đúng không?”
Ta không thích vòng vo.
Phụ thân từng dạy ta — một món ăn, nếu để ở trên chảo quá lâu, sẽ mất đi độ lửa vừa vặn, dù ban đầu có tươi ngon đến mấy, cũng sẽ trở nên khô khan.
Làm người, việc, cũng như nấu nướng.
Vòng tới vòng lui, chỉ tổ hao tổn tinh thần.
Có chuyện gì, rõ ra chẳng tốt hơn sao? Ta không muốn tiếp tục phí sức tâm tư nữa.
Chu Lan Tâm không ngờ ta lại hỏi thẳng như , khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
“A Cẩm nương, ta không có ý đó, ta…”
Nàng lúng túng tìm lời giải thích, lại không thể ra điều gì hợp lý.
Ta đành nhẫn nại, thẳng cho rõ ràng:
“Nếu tỷ đã thích hắn, thì nên hỏi hắn có bằng lòng cưới tỷ hay không. Hôn ước giữa ta và hắn vẫn chưa thành, hắn vẫn là người tự do. Ta sẽ không tranh giành với tỷ.”
Chu Lan Tâm kinh ngạc ta:
“Muội chỉ là một trù nương, còn Niệm Chi là người đọc sách, người người kính trọng. Muội lại không muốn gả cho hắn ư?”
Ta lạnh lùng gương mặt khó hiểu của nàng:
“Trù nương thì sao? Đều là dựa vào bản lĩnh mà mưu sinh, trù nương không hề thua kém kẻ đọc sách. Hắn không thích ta, thì ta càng không có hứng thú với hắn.”
Chu Lan Tâm im lặng, không gì thêm.
Thế , phía sau nàng lại vang lên một giọng run rẩy:
“A Cẩm… nàng gì? Không có hứng thú?”
Là Bùi Niệm Chi.
Trông hắn như vừa đến, trên tay còn mang theo chén trà, chắc là định đưa ta.
Nhưng những lời vừa rồi, hắn đều nghe hết.
Bánh mã thầy ăn cùng trà Long Tĩnh, xưa nay vẫn là sự phối hợp mà ta thích nhất.
Thật hiếm khi Bùi Niệm Chi còn nhớ rõ điều ấy.
Chỉ tiếc, chén trà kia, e rằng hắn không còn muốn ta uống nữa.
Chén trà rơi khỏi tay hắn, vỡ vụn trên sàn thuyền, vang lên một tiếng giòn tan.
Ánh mắt hắn bừng lửa giận.
“A Cẩm, nàng thật sự thay đổi rồi. Nàng không còn hứng thú với ta, chẳng lẽ là vì tên thủy thủ thô lỗ kia sao?”
Bạn thấy sao?