Trù Nương A Cẩm – Chương 10

Chương 10

Thẩm Trân trở về rồi.

Làn da hắn rám nắng đi đôi chút, thân thể cũng gầy gò hơn khi chia ly.

Chỉ có điều duy nhất không thay đổi — là ánh sáng trong mắt hắn vẫn vẹn nguyên như trước.

Những ngày qua, ta chuyên tâm nghiên cứu phương pháp món cua ngâm rượu.

Cuối cùng, ta chọn dùng rượu hoa điêu, phối cùng đủ loại hương liệu, ướp ra món cua độc nhất vô nhị.

Giống như lời hẹn năm nào — hắn hoàn thành chuyến hành trình, ta xong món cua.

Ta tách con cua đầy thịt, thấm đượm rượu hoa điêu nồng đậm, đặt trước mặt hắn.

Khoảnh khắc nếm thử, ánh mắt Thẩm Trân rực lên:

“A Cẩm… đây là món cua ngâm rượu ngon nhất ta từng ăn. Cách này, chưa từng ai thử qua. A Cẩm, nàng đã rồi.”

Hắn chậm rãi thưởng thức từng miếng.

Nhưng rồi, đang ăn, hắn lại ta, lệ lặng lẽ rơi xuống.

“A Cẩm… những ngày trên thuyền, ta luôn nhớ đến nàng. Xuống thuyền, ta lập tức vội vàng trở về… chỉ mong có thể gặp nàng một lần nữa.”

Giọng của hắn, mang theo nét bi thương nhè nhẹ.

Ta biết hắn đang buồn vì điều gì.

Thầy thuốc đã , thời gian của Thẩm Trân… không còn nhiều.

Ta bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể hắn.

Dốc hết dũng khí, ta vào mắt hắn, khẽ thưa:

“Thẩm lang, A Cẩm muốn lấy chàng… không?”

“Còn nữa, A Cẩm lại có thêm điều muốn . Chàng thông minh như thế, chàng cùng ta hoàn thành… có không?”

Thẩm Trân nhất mực không muốn liên lụy đến ta, nên không đáp ứng việc thành thân.

Nhưng dưới sự khích lệ của hắn, ta vẫn bày một bàn yến tiệc toàn là cua, mời mọi người xung quanh đến thưởng thức.

Cua ngâm rượu hoa điêu, từng con đều ngọt dịu thơm nồng, thịt chắc gạch vàng.

Phàm ai nếm thử, đều không ngớt lời tán thưởng.

Cùng lúc ấy, mọi người cũng , sắc mặt Thẩm công tử dạo này trông khá hơn trước không ít.

Ai nấy đều bảo — ta là phúc tinh của tiểu công tử nhà họ Thẩm.

Chỉ có ta hiểu rõ — thân thể Thẩm Trân vẫn đang yếu dần từng ngày.

Ta liều mạng tranh thủ từng khắc, mong sao hắn không để lại tiếc nuối gì trong đời này.

Chúng ta lại cùng nhau lên đường.

Lần này đi đường bộ, tìm những lối bằng phẳng, ngắm cảnh hai bên đường.

Ta vẫn thích nấu ăn như cũ.

Điều mà ta từng với Thẩm Trân rằng ta muốn — là mở một tửu lâu.

Những lúc dừng chân nghỉ ngơi, Thẩm Trân kiên nhẫn giảng cho ta nghe những điều cần biết để trông coi một tửu lâu.

Nhà họ Thẩm nhiều đời thương nhân, hắn thấm nhuần từ nhỏ, dạy ta cách ghi sổ, dùng bàn tính.

Mỗi khi đến một nơi, hắn đều đưa ta đi xem các tửu lâu lớn nhỏ ở nơi đó.

Còn ta thì dốc lòng học hỏi từng điều hắn chỉ.

Bởi vì ta biết — ta càng cố gắng, hắn càng yên tâm, càng mỉm nhiều hơn.

Trên đường đi, chúng ta luôn rộn ràng vui vẻ.

Thẩm Trân nắm tay ta, khẽ :

“A Cẩm, mở tửu lâu là điều nàng mong mỏi. Nhưng ta hiểu, những gì nàng … cũng là để ta có thể sống những ngày còn lại mà mang theo hy vọng mới.”

Cứ như thế, sau một hành trình dài dằng dặc, bên cạnh Thập Bát tửu phường, một tửu lâu mới đã dựng nên.

Thẩm Trân đề chữ: “Cẩm Trân Tửu Tứ”.

Cách cua ngâm rượu hoa điêu của ta cũng khiến rượu hoa điêu của Thập Bát tửu phường nổi danh khắp nơi.

Cẩm Trân Tửu Tứ do ta một tay quản lý, nhanh chóng trở thành tửu lâu có tiếng ở Thiệu Trung, đồng thời giúp nhà họ Thẩm bán không ít rượu.

Món cua ngâm rượu hoa điêu nhanh chóng trở thành món ăn nổi danh ở xứ Thiệu Trung.

Mùa đông giá buốt kéo đến.

Trong căn phòng ấm áp của Cẩm Trân Tửu Tứ, ra ngoài là tuyết trắng bay đầy trời.

Thẩm Trân nắm lấy tay ta, khẽ cất lời:

“A Cẩm… nàng mang trong mình sức sống rực rỡ nhất. Nàng phải tiếp tục sống như cây cao, như chim bay trên bầu trời — luôn khát khao tự do và lý tưởng cao cả.”

“Nàng phải tiếp tục thương. Dù đông có đến, cũng đừng sợ… bởi xuân sẽ nhanh chóng tới thôi.”

Trong vòng tay ta, hắn ra đi vô cùng yên tĩnh, chầm chậm khép lại đôi mắt.

“Thục Trung ư? Vừa hay thuận đường. Ta đang muốn đến Thiệu Trung, ngày mai sẽ lên đường.” Câu ấy đã bất ngờ bắt đầu cho một mối lương duyên ngắn ngủi giữa ta và Thẩm Trân

— Ta đưa tay, khẽ lau giọt nước mắt nóng hổi rơi lên gò má hắn.

Lệ nóng rát như thiêu, lòng ta đã không còn sợ hãi.

Ta cúi đầu, đặt lên hàng mi hắn một nụ hôn thật nhẹ, rồi nở một nụ dịu dàng.

Thẩm Trân đúng.

Trần thế này thật đẹp, vạn vật đều cháy rực trong sinh khí.

Dù gió rét, sương giá, ta cũng đã nuôi lớn trong mình cốt cách kiên cường nhất.

Ta sẽ tiếp tục bước đi, tiếp tục thương.

Tự mình chống đỡ lấy đời mình, mãi mãi chờ đợi mùa xuân trăm hoa đua nở, chim ca ríu rít.

Hết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...