Tạ Lâm An sau khi thi đỗ Trạng nguyên, việc đầu tiên hắn làm chính là từ hôn với ta. Lúc ấy, ta còn đang bưng bát canh giải rượu nấu cho hắn, nghe vậy ngây người hồi lâu, lâu đến mức tay bị thành bát hằn lên một vết đỏ, lâu đến mức hắn nhíu mày khẽ gọi ta: “A Ương?” Ta giật mình tỉnh lại trong tiếng gọi của hắn, rồi đặt bát canh lên bàn, nhẹ nhàng đáp: “Được.” Hai năm sau, ta rời kinh thành, khi gặp lại hắn, chỉ cung kính gọi một tiếng “Biểu huynh”, rồi đi đến phía sau hắn, nắm lấy tai vị thiếu niên tướng quân vừa trở về từ sa trường: “Bạc Kí An! Đã bảo vết thương của ngươi chưa lành không được uống rượu, lại không nghe lời đại phu nữa phải không!”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?