[Chương 6]
Cô tôi tên Trần Linh, ngày xưa là một đóa hoa xinh đẹp của thôn Đào Thủy. Hồi trẻ có rất nhiều thanh niên trong thôn muốn lấy vợ.
Nhưng một năm nọ, có bà dì đến mai, bà ta có đứa cháu họ ở Tùy Châu, gia cảnh giàu có, tính hiền lành, nhất là trong nhà không có mẹ chồng. Nếu tôi gả đi, có thể quản gia ngay, không sợ bị mẹ chồng chèn ép.
Bà nội tôi lòng, nhận mười mấy lạng sính lễ, gả con đến Tùy Châu xa xôi.
Mấy năm đầu, tuy Yến Châu cách Tùy Châu ngàn dặm, thường qua đây ăn nên cách một, hai năm có thể về thôn Đào Thủy ở vài ngày.
Những năm gần đây, công việc của dời dần về phía Nam Cương, không về lại nữa, thậm chí thư cũng ít khi gửi.
Bà nội miệng thì thường xuyên mắng:
- Con nhóc vô lương tâm không nhớ cha nhớ mẹ, đúng là nuôi tốn cơm mà!
Lúc vắng người, bà nội lại lén lau nước mắt, hối hận sụt sùi:
- Biết thế lúc trước không gả nó đi xa, bây giờ sợ khó khăn không ai đỡ đần. Đứa con tội nghiệp của tôi.
Thế mà ai ngờ , hôm nay không chỉ dẫn con trai, mà còn mang hết gia sản về đây.
Nhất thời, tiếng khóc trong nhà tôi vang thấu trời xanh.
Lời đồn con Trần gia bị chồng bỏ đã theo gió lan khắp thôn từ lúc Trương quả phụ thấy tôi xuống xe ngựa để vào nhà.
Chưa đến một nén nhang, gần như tất cả người trong thôn đã tập trung ở nhà tôi. Ai thân quen thì chen vào trong nhà, nắm tay tôi khóc sướt mướt. Người không thân thì đứng hết ngoài sân, vịn vào cửa chính và cửa sổ để thò đầu vào hóng hớt.
Người nhà như tôi còn bị đám đông đẩy tít ra ngoài này.
- Này bà Lưu, trong nhà gì thế…
Một bà thím đứng cạnh tôi lo lắng gọi bác Lưu đang rướn cổ qua cửa sổ.
Bác Lưu bị xô đẩy, tóc tai rối bù, rách cả giày, người lắc lắc lư vẫn đáp lại .
- Cái gì chứ, con mụ Trương quả phụ kia bịa đặt linh tinh. Con Linh không bị bỏ, chồng nó mất rồi, gia đình chồng muốn nuốt gia sản của nó!
- Con Linh có con trai cơ mà? Con trai nhà nó ở đấy, ai cướp tài sản nhà nó?
- Để tôi nghe tiếp xem nào. Hả? Cái nhà kia ức hiếp mẹ con nó nhà ngoại ở xa, muốn cướp hết đất đai cửa hàng chồng nó để lại.
- Trời đất! Cái đám không biết xấu hổ! Con Linh về đây thế nào?
- Từ từ chưa đến. Đây rồi, kết quá đã luôn! Con Linh bảo có người giúp hai mẹ con nó, còn báo lên tận huyện nha, bảo vệ tài sản rồi nó với con trai không muốn ở lại đó nữa nên về đây.
- Không đi nữa?
- Không đi nữa.
Mắt bà thím bên cạnh tôi đảo quanh một vòng, híp cả mắt.
- Bà có trùng hợp không chứ, thằng họ bên ngoại của tôi vừa góa vợ. Tôi thấy con Linh hợp với tên đó lắm, hay nhờ thím Lưu mai giúp cho?
Bà ấy tính toán xa khiếp, chưa chi đã sờ đến tận bên bác Lưu rồi.
Bác Lưu liến thoắng mắng một tràng:
- Phỉ phui cái mồm! Lúc nãy còn gọi tôi là bà Lưu! Bà đấy, cóc ghẻ đeo lông gà tưởng mình thành phượng hoàng đấy hả? Thằng họ kia của bà đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, không biết trời cao đất dày gì cả! Thằng đó mà xứng với con Linh à? Tự đái một vũng soi lại cái mặt mình đi!
Cả đám người bùng lên một trận vang trời.
Tôi:...
Vương Hành đứng cạnh tôi:
- Người thôn Đào Thủy các em chuyện thật là…
Tôi nhướn mày, lườm sắc lẹm:
- Thật là sao?
Anh lập tức đổi giọng, ý muốn xin tha:
- Dễ nghe, thật dễ nghe.
Hai tháng không gặp, gương mặt có vẻ chính chắn hơn nhiều, càng thêm tuấn tú sang trọng.
Chuyến đi này hẳn không dễ dàng.
Anh là thương lái nơi khác đến, không chỉ giành tài sản của tôi từ trong tay đám thân thích như sài lang hổ báo kia, còn thuận lợi dẫn cả mẹ con tôi về cùng.
Những khúc chiết bên trong, đủ cho nhà tôi cảm ơn bao lần cũng không đủ.
Ban đêm, mọi người giải tán hết rồi, Vương Hành cũng rời đi, người một nhà chúng tôi mới có thời gian ngồi trên giường tâm sự.
Bà nội, mẹ tôi và tôi, ba người ôm nhau khóc tưởng đứt từng đoạn ruột, bà Mã ngồi một bên cũng giọt ngắn giọt dài.
Cha tôi tính ù lì, biết em chịu thiệt lại ngại không biết an ủi thế nào, ông kéo họ Chu Cần của tôi ra hỏi chuyện. Thân là bác lớn, cha tôi có vẻ rất thích đứa cháu ngoại trai này.
Chu Cần lớn hơn tôi hai tuổi, mày rậm mắt to, là người điềm đạm đôn hậu. Anh ấy biết chữ, biết sổ sách, có vẻ và người đã mất của tôi đã dạy dỗ ấy rất tốt.
Cô tôi và họ về nhà ai cũng mừng rỡ. Ý của bà nội là muốn về sau họ ở lại thôn Đào Thủy, sống chung nhà với chúng tôi.
Cô tôi lại có ý khác.
- Mẹ ơi, gì có chuyện con đã lấy chồng ở lại nhà mẹ đẻ. Lần này con với thằng Cần về Yến Châu định lên thị trấn mở cửa hàng buôn bán. Dù sao chồng con cũng là thương nhân, thằng Cần cũng học sáu, bảy phần rồi. Chỉ là tạm thời khó tìm chỗ , đành ở nhà vài hôm.
Tôi hơi lòng, ngắt lời :
- Cô, họ này. Cậu của Chi An có mua một hàng ăn trên thị trấn, không có biết hai người thể chịu khó tạm thời kinh doanh với cháu trước không?
Bà Mã vỗ tay to:
- Phải đấy, ở nông thôn thế nào ấy nhỉ, à, đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh. Hôm qua Xuân Muội còn đang băn khoăn không biết đi đâu tìm người vừa quen biết vừa thạo việc thì hôm nay hai mẹ con cháu đến. Theo thấy, trước tiên hai mẹ con cháu có thể ở trong cửa hàng, vừa coi sóc cửa hàng, vừa phụ việc buôn bán. Chờ lúc quen chỗ rồi thì tính toán tiếp.
Cô tôi đương nhiên rất mừng:
- Vậy cũng ạ. Nhưng cửa hàng này là của cậu Chi An, hai mẹ con cháu ở lại có không?
Anh họ cũng có vẻ do dự:
- Mẹ ơi, hay chúng ta trả tiền nhà, nếu không cũng thấy ngại.
Bà Mã hất tay:
- Người một nhà với nhau cả, đừng khách sáo. Về sau hai mẹ con cháu còn phải giúp nấu mì, đón khách, cũng đâu có ở không, cứ yên tâm đi.
Nói thật, tôi lỡ đánh giá thấp năng lực của và họ.
Từ khi cửa hàng mỳ vằn thắn khai trương, từ chuyện chọn mua nguyên liệu, giao hàng đến tính sổ sách đều bị họ tôi tranh hết. Cô tôi thì rửa bát, nhóm lửa, tôi ngoài nấu nướng ra thì chẳng phải gì cả.
Học sinh ở thư viện Cô Trúc biết tiệm mì vằn thắn khai trương bèn kéo nhau đến mở hàng.
Một suất ăn gồm một bát mỳ vằn thắn kèm canh gà và hai cái bánh hạt vừng chỉ tốn mười lăm văn tiền. Đám thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn ăn xong là no căng, giá cũng vừa túi nên cả đám thành khách quen hết.
Có mấy đứa nhà nghèo không ăn mỳ vằn thắn, tôi liền miễn phí canh nóng ăn với bánh vừng.
Tôi không phải Bồ Tát, cứu khổ cứu nạn không chứ canh miễn phí thì tặng , lúc hầm gà bỏ thêm mấy gáo nước thôi mà.
Cũng không ngờ mấy bát canh nóng này đám học sinh cảm , có người còn viết thơ khen tiệm mì của tôi, còn có người lén đặt cho tôi biệt danh “tiểu Tây Thi bán vằn thắn”.
Trời hỡi, đúng là… ngượng chết đi .
Ở đây gì có Tây Thi nào, rõ ràng là một nhà quê người đầy mùi hành lá dầu mỡ.
Lúc cửa hàng khai trương thì Vương Hành đang đi Lạc Dương, lúc tôi tính xong lời lãi của tháng đầu, thì người đầy bụi bặm, mệt mỏi quay về.
Tôi đưa sổ sách cho xem, không giấu nụ khoái chí:
- Anh xem đi, trừ đi tiền vốn, lãi tận mười tám lượng, phát tài rồi!
Vương Hành không nhận sổ sách, chỉ Chu Cần đang giúp rửa bát trong bếp, lạnh nhạt hỏi:
- Anh họ em ở lại trong cửa hàng à?
Tôi gật đầu:
- Ừ, và họ tôi ở hậu viện.
Sắc mặt hơi trầm xuống:
- Có hai mẹ con họ phối hợp thì tốt. Năm nay họ em mười mấy?
- Mười sáu, lớn hơn tôi hai tuổi.
- Đã đính hôn chưa?
Cái này lạ nhỉ, nhiều ngày không gặp, không quan tâm sổ sách cửa hàng lại cứ để ý họ tôi .
Thân lắm à?
- Làm sao tôi biết ! Anh ấy sống ở Tùy Châu, tôi sống ở Yến Châu, chẳng lẽ ấy lại đi với tôi chuyện mình đính hôn chưa à?
Tôi bận luôn tay luôn chân cả tháng trời, nhức eo đau lưng, về lại chỉ hỏi mấy chuyện linh tinh này. Tự dưng tôi thấy khó ở, giọng cũng có vẻ bực bội.
Vương Hành thấy tôi giận, lập tức biết điều nhận sổ sách:
- Không tệ, không tệ, quả nhiên là tiểu Tây Thi vằn thắn.
Hừ, tôi lườm một cái, vẫn chưa nguôi giận.
Trong phòng bỗng yên tĩnh, dường như có tia lửa điện bắn ra giữa chúng tôi.
Im lặng khoảng một nén nhang, Vương Hành chịu hết nổi, ánh mắt chưa ba phần chịu thua, ba phần bất lực, bốn phần vô tội kéo góc áo tôi, tủi thân :
- Tôi không biết dỗ người khác đâu, em đi mà.
Tôi quay đầu ra chỗ khác, không .
Anh cắn môi, như đã hạ quyết tâm, bỗng nhiên khom người xuống đối mặt với tôi:
- Hay tôi biểu diễn cho em xem một tuyệt kỹ nhé.
Anh vừa dứt lời, hai hàng lông mày lá liễu của bắt đầu cử như có sự sống, nhấp nhô lên xuống như sóng biển cuộn trào. Một làn sóng chưa yên, làn sóng sau đã đến. Lại như đỉnh núi ẩn mình trong mây, kéo dài không dứt.
Tôi nhất thời không nhịn , lên .
Thực sự buồn , buồn lắm á!
Vương Hành thấy tôi ôm bụng ngả nghiêng thì đỏ bừng cả mặt, dù cũng không giấu sự đắc ý.
- Lúc nhỏ tôi nghịch ngợm, thường chị cả nổi giận, đều có thể dùng chiêu này chọc chị ấy.
- Chị cả của chắc thương nhiều lắm.
Cười xong, tôi bình tĩnh lại, đi rót trà cho , ngồi đối diện chậm rãi .
Nhắc đến Thiếu phu nhân, trên mặt Vương Hành lộ ra ý .
- Mẹ tôi mất sớm, thuở nhỏ do chị cả dạy dỗ nuôi dưỡng. Chị cả xinh đẹp, tính hiền hòa, với tôi mà chị cả như mẹ, không hư hỗn.
- Đã như , lý do bị đuổi khỏi Vương thị là?
- Em từng nghe qua câu có mẹ kế thì có bố dượng không?
Tôi bỗng tỉnh ngộ:
- Thì ra mẹ kế không hiền lành, cha cũng không ra gì, chẳng trách.
Chuyện này tôi cũng nghe nhiều, ở nông thôn có rất nhiều mẹ kế độc ác, cho con ruột ăn bánh, cho con riêng ăn cơm thừa canh cặn, cũng vì cái nghèo cả thôi.
Nhưng không ngờ mẹ kế trong danh môn vọng tộc, không thiếu ăn thiếu mặc cũng thất đức như .
Vương Hành :
- Chửi hay lắm. Thật ra tôi rất hâm mộ gia đình em, người nhà của em ai cũng tốt.
- Tất nhiên rồi.
Người nhà là niềm tự hào của tôi mà lị.
- Anh đừng thấy cha tôi cứng đầu. Mẹ tôi liên tục sinh ra tôi và Thu Muội, mắt thấy sắp mất hương hỏa, đến người trong thôn cũng lén chê mẹ, cha chưa từng nặng lời với mẹ bao giờ. Còn bà tôi nữa, hung dữ thế thôi chứ lòng mềm lắm. Trong thôn có người ăn xin lười biếng tên là Chu Đại Lăng, tuy nhà tôi không giàu có mỗi lần thấy Chu Đại Lăng đứng trước cửa nhà, bà nội đều vui vẻ đi lấy cho ta ít lương khô, chưa từng xua đuổi.
- Ừ. Chị cả bảo gia đình em chăm sóc cho Chi An và An Chi, chị ấy rất yên tâm. Hai tháng nữa tôi sẽ đi núi Tháp, lần này định dẫn hai đứa bé theo.
Tôi há hốc mồm:
- Dẫn hai đứa nó theo? Đó là núi Tháp đó, núi Tháp cách đây sáu trăm dặm!
Vương Hành đăm chiêu:
- Tôi cũng biết việc này không ổn. Chỉ là chị cả nhớ hai đứa con, tôi không đành lòng để chị âu sầu ngày đêm. Chi An thì cũng thôi, dù sao cũng là con trai. Nhưng An Chi là con , đi cùng bọn tôi cũng hơi bất tiện, phải có người quen thân, đáng tin, tính chín chắn cẩn thận, lớn tuổi hơn nó, ở bên cạnh chăm sóc mới .
Tôi:...
Cái con cháu thế gia này ăn lòng vòng thế nhỉ.
Anh chỉ thiếu nước viết luôn ngày sinh tháng đẻ của Trần Xuân Muội tôi ra thôi đấy!
Tháng bảy Vương Hành đi núi Tháp, đây là kế hoạch đã định ra từ sớm.
Tuy bảo bên Hưng Quốc công không thiếu gì cả, bà Mã và bà nội từ tháng năm đã may thêm áo bông, quần bông và mũ bông.
Trừ quần áo còn có giấy bút sách vở, thịt khô, rau khô, hạt khô, thuốc trị cảm, trị nứt da, hồng trà, trà xanh, trà rau dại, thêm đồ dùng lặt vặt hàng ngày đã chất đầy một chiếc xe ngựa.
Tôi:...
Thế mà bà Mã vẫn thấy thiếu thiếu gì đó.
Nghĩ ngợi mấy ngày liền, cuối cùng bà ấy cũng nghĩ ra.
- Đừng quên mang theo bảng chữ mẫu thư viện thưởng cho Chi An! Để cha mẹ và ông nội của nó mừng.
Chi An còn nhỏ có thiên phú thơ văn, trước đây trong kỳ thi hàng tháng của thư viện đạt hạng hai, phu tử thưởng cho bản chữ mẫu ông ấy sưu tầm . Nghe đó là chữ của một thư pháp gia nổi tiếng tiền triều để lại, cực kỳ quý giá.
Bà Mã muốn khoe cháu đây mà!
Vương Hành đích thân đến thôn Đào Thủy, xin gia đình tôi cho phép tôi đi cùng An Chi và Chi An đến núi Tháp.
Theo lý thuyết, tôi đã là thiếu nữ, sang năm sẽ cập kê, không thích hợp đi xa nhà.
Nhưng Vương Hành có lý do đàng hoàng, xưa này bà nội và cha tôi cực kỳ tán thưởng nhân phẩm của nên cuối cùng cả nhà tôi nhất trí cho phép tôi đi. Chỉ nhắc nhở mãi là không nên để lộ mặt quá nhiều.
Cả nhà lo xa rồi.
Tôi là quê lăn lộn trong bùn mà lớn, đến mông còn lộ rồi thì để ý mấy chuyện này chi nữa?
Vương Hành rất bận, việc ăn của trải dài trời nam biển bắc, có người quy mô rất lớn, không biết thế lực sau lưng là ai nữa.
Tôi chưa từng hỏi, từng nghe bà Mã kể, ông ngoại vẫn rất coi trọng đứa cháu ngoại như .
Ăn xong bữa trưa, chào tạm biệt cả nhà, bà nội bảo tôi đi tiễn.
Tôi tiễn ra đến cây hòe trong thôn, đúng lúc Trương quả phụ dẫn đứa con út năm tuổi ra nghịch bùn dưới tàng cây.
- Ồ Xuân Muội, đây chẳng phải thằng rể không cưới nhà mày à? Tao thấy nó chẳng bao giờ đến tay không, sao vẫn chưa nghe hai đứa mày đính hôn?
Thấy tôi đến gần, Trương quả phụ bắt đầu xỏ xiên cợt nhả.
Cái giọng choe chóe kia như muốn cả thôn nghe thấy .
Tôi hừ hai tiếng:
- Bà chị, hôm nay đã ăn cơm no chưa?
- Ôi chao, con ranh này nhanh miệng quá nhỉ, thằng rể này của mày không tệ, tốt hơn thằng họ của mày nhiều.
Cô ta là người vô duyên, rõ ràng tôi không thích nghe vẫn cứ bô bô cái mồm lên.
Mà mấy câu không đầu không đuôi của ta, vô cớ người khác bực bội.
Tôi lập tức trở mặt:
- Tóc mọc dài ra rồi à? Hay để tôi gọi bà tôi đến sửa cho chị kiểu tóc mới nhé?
- Trần Xuân Muội, con ranh đừng không biết điều!
- Xì! Hay chị đi tìm thằng nhân kia, để thằng đó biết chị thế nào đi!
Đừng tưởng người thôn Đào Thủy bị mù, ai mà không biết ta ra ngoài lang chạ mới mặc kệ sự sống của chồng chứ!
Trương quả phụ điên tiết muốn xông vào đánh tôi, vừa thấy Vương Hành bên cạnh tôi lại ngượng ngập dừng lại, kéo con trai tức giận bỏ đi.
Hôm nay Vương Hành mặc áo dài lụa xanh, bên hông đeo ngọc bội, vừa là biết không giàu sang cũng cao quý.
Trương quả phụ miệng cọp gan thỏ, chỉ dám hạnh họe với dân trong thôn, chứ nào dám đụng chạm quý nhân.
- Xì…
Hả?
Tôi còn đang giận, ngoái lại thấy Vương Hành đang .
- Anh gì đấy? - Tôi cau mày hỏi.
Vương Hành chỉ bóng lưng Trương quả phụ, đắc ý lắc đầu với tôi:
- Tôi đang chuyện mụ chanh chua còn biết hàng hơn em.
Tôi:...
Anh này bị bệnh hở?
Bị một mụ chanh chua lăng loàn khen ngợi thì tự hào cái gì đấy???
Bạn thấy sao?