Mặt mày Lâm Dao Âm tái nhợt:
“Sao ngươi lại ở đây? Chẳng phải ngươi đã cùng tỳ nữ vào khách phòng thay y phục sao?”
Ánh mắt Chu công tử đầy ẩn ý lướt qua đầu ta rồi khẽ về phía nhị tỷ:
“Ta vốn định nhận ý tốt của Ninh phu nhân, cùng với nha hoàn vào khách phòng thay trang phục. Nhưng ta đột nhiên nghĩ lại, nam quả nữ cùng ở trong một phòng khó tránh khỏi cho người khác hiểu lầm.”
“Vì , ta mượn viện của Nghiễn Thư huynh để dùng một chút.”
“Sao , trong phòng có chuyện gì sao?”
Mọi người đều hít vào một hơi lạnh:
“Chu công tử đã ở đây, người trong phòng kia là ai?”
3
Vừa dứt lời đã thấy Ninh Trường Viễn y sam xộc xệch cầm chiếc quần còn chưa mặc xong đi ra.
“Cả đám tụ tập ở đây gì? Đám tiểu nương chưa xuất giá cũng không biết xấu hổ sao.”
Vết cào trên n.g.ự.c hắn, những đốm đỏ trên cổ cùng với mùi hương mơ hồ sau khi hoan hảo xong truyền ra từ trong phòng, tất cả đều chứng tỏ rằng Ninh phu nhân đã bắt cặp đôi gian dâm, mà gian phu lại là chính phu quân của mình.
“Sao lại là chàng, chàng đã gì?!”
Lâm Dao Âm trở thành trò trước mắt mọi người, mặt mày tái nhợt tức giận đến mức muốn xông vào trong thì bị nhị tỷ kéo tay áo lại.
“Như đại tỷ vừa , nam nhân có tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường .”
“Chỉ là một nha hoàn mà thôi, nâng vào thông phòng cũng là người hỗ trợ cho tỷ sau này.”
“Nữ nhân phải rộng lượng, phải bao dung, phải là một hiền thê. Đại tỷ nhất định sẽ không để đại tỷ phu gặp khó xử đâu, đúng không?”
Ba câu này trả lại nguyên xi cho Lâm Dao Âm, khiến nàng ta tức giận đến mức khí huyết dâng trào muốn phun ra một ngụm m.á.u ngay lập tức.
Nhưng cũng cho Ninh Trường Viễn thêm dũng khí.
Hắn ta thẳng lưng, lời lẽ hùng hồn quát Lâm Dao Âm:
“Vốn chính là nha hoàn theo bên người của nàng, sớm muộn gì cũng phải đưa lên giường của ta. Hôm nay đã chiếm lấy thân thể nàng ta thì nâng nàng ta thiếp thất cũng là chuyện đương nhiên.”
“Ta cũng nể mặt mũi của nàng mới , nếu không, loại tiện tỳ hạ xuân dược để trèo lên giường này, ta cho nàng ta thông phòng cũng đã là ban ơn trời rồi.”
Nói đến đây ai mà còn không biết, Lâm Dao Âm vất vả lập mưu tính kế, nào là thưởng hoa chưa nở, nào là hạ thuốc rồi lại vừa ăn cướp vừa làng chạy đến trước cửa, chỉ để hủy hoại thanh danh của Chu công tử, hỏng mối nhân duyên của nhị tiểu thư.
Lâm Dao Âm đã mất hết cả thể diện lẫn danh dự, nàng ta không thể kiềm chế thêm nữa, xông lên vả cho Ninh Trường Viễn hai cái tát vào mặt.
“Ngươi là đồ không biết xấu hổ, nha hoàn bên người ta còn chưa đủ ngươi sao, lại còn không buông tha cả nha hoàn trong hậu viện nương gia ta, hôm nay ta nhất định sẽ sống c.h.ế.t với ngươi.”
Chẳng bao lâu sau, hai người đã lao vào nhau đánh đ.ấ.m túi bụi.
Nhiều năm bất hòa oán khí chất đầy bụng bùng phát trong phút chốc, trút ra sạch sẽ trong từng đòn đá cú đ.ấ.m tới lui.
Sau khi bị hạ nhân kéo ra, một người mặt đầy vết cào dẫn theo nha hoàn vừa hợp hoan xong ngạo nghễ bỏ đi.
Sau khi một nha hoàn theo bên cạnh bị phụ thân xem như kẻ chịu tội thay đánh c.h.ế.t bằng gậy, nàng ta tóc tai rối bời ngã ngồi dưới đất, ôm mặt khóc lóc không dứt:
“Sao ta có thể bỏ thuốc chính phu quân của mình chứ…”
Dĩ nhiên là nàng ta không hạ, thuốc là do ta hạ.
Phu quân của nàng ta cũng là do ta cố dẫn đến đó.
Ỷ vào thế lực phủ Ninh viễn hầu, Lâm Dao Âm chẳng kiêng dè gì, nắm giữ mạng sống của mấy thứ nữ chúng ta không khác gì mấy con kiến.
Vậy nếu nàng ta mất đi chỗ dựa phủ hầu ấy thì sao?
Tiếng xấu đồn xa, phụ thân còn có thể bao che cho nàng ta đến bao giờ?
Tất cả tủi nhục và khổ đau mà kiếp trước chúng ta từng gánh chịu, nàng ta đều nên nếm thử một lần mới phải.
Một màn kịch hay vừa hạ màn, ta bĩu môi, quay sang với nhị tỷ và tam tỷ:
“Tiếc thật đấy, đại tỷ phu không vượt qua nổi thử thách của đại tỷ rồi.”
Hai vị tỷ tỷ nhướng mày, lạnh giọng đáp:
“Đáng đời!”
4
Kiếp trước, Lâm Dao Âm đã cực kỳ ưa thích việc thử thách lòng người.
Hết lần này đến lần khác ra tay, nàng ta đẩy ba thứ nữ bọn ta vào chốn không có lối thoát.
Ở kiếp trước Chu công tử đã vượt qua lần thử thách ấy, nhị tỷ cũng cam chịu lời gièm pha mà gả vào Chu gia.
Thế Lâm Dao Âm vẫn không vừa lòng.
Ngay khi ngày đại hôn của nhị tỷ cận kề, nàng ta lại muốn thử thách xem nhị tỷ phu có dám vì mà bỏ mạng, bất ngờ đẩy nhị tỷ xuống sông vào ngày lễ hội đua thuyền rồng.
Nàng ta lấy danh nghĩa giữ gìn thanh danh trong sạch cho nhị tỷ, không cho bất kỳ ai ra tay cứu giúp, chỉ đợi Chu công tử vì mà hiến thân.
Chu công tử nhị tỷ sâu đậm, nhảy xuống nước không chút do dự, chỉ tiếc rằng hắn lại không biết bơi.
Bị dòng nước xiết cuốn đi rồi c.h.ế.t đuối ngay tại chỗ.
Sau đó, Chu gia đến đòi phụ thân một lời giải thích.
Lâm Dao Âm vội vàng trở về phủ, xòe tay bất lực về phía nhị tỷ, lạnh lùng buông lời châm chọc:
“Nhị muội phu vì cứu muội mà chết, đã vượt qua thử thách của trời cao. Chẳng lẽ nhị muội lại không chịu nổi thử thách, không muốn tuẫn táng theo ái nhân?”
“Như thế chẳng phải muội sẽ khiến Lâm gia mang tiếng vô vô nghĩa, cản trở tiền đồ của phụ thân, liên lụy đến cả tương lai của a đệ ta sao?”
Bạn thấy sao?