Trọng Sinh Xong, Tôi [...] – Chương 4

Chương 4

8.

Độ trơ trẽn của Lâm Hiểu Mẫn đúng là vô đối.

Không trách ả có thể dễ dàng nắm thóp mẹ Tần, trong khi bao năm qua tôi chưa từng bà ta chấp nhận.

Nghe kiếp trước, sau khi Lâm Hiểu Mẫn kết hôn với Tần Tấn, mẹ Tần còn dốc toàn bộ số tiền dành dụm cả đời để mua nhà mới cho hai người họ, nhà đứng tên cả hai vợ chồng…

Vậy mà bây giờ, chỉ vì một câu của ả, mẹ Tần lập tức đổi hướng tấn công tôi!

“An Hinh, chỉ vì con trai tao có nhân bên ngoài, mày liền bỏ mặc không cứu nó phải không?!”

“Sao mày có thể nhẫn tâm như ?! Dù có chuyện gì đi nữa, cũng không thể đối xử với nó như thế!”

“Mày chính là KẺ GIẾT NGƯỜI!”

Khuôn mặt bà ta vặn vẹo vì căm phẫn, hận không thể xông lên bóp chết tôi ngay tại chỗ.

Xung quanh, những tiếng bàn tán bắt đầu vang lên.

Có người :

“Đúng là dù thế nào, cũng không nên bỏ mặc không cứu người. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà! Cô ta có phải quá độc ác không?”

Nhưng cũng có người phản bác:

“Chuyện này không thấy quá mỉa mai sao? Chồng chạy đi mua quà cho nhân rồi gặp tai nạn, mà lại bắt vợ phải ra tay cứu hắn? Đây có phải đang lấy đạo đức ra để trói buộc người khác không?”

Người bênh vực mẹ Tần đa số là người lớn tuổi, còn những người ủng hộ tôi đều là thế hệ trẻ.

Tôi vẫn giữ thái độ bình tĩnh, lạnh nhạt mẹ Tần, từng chữ rõ ràng:

“Mẹ à, con đã rồi. Người từ bỏ việc cứu chữa Tần Tấn, không phải con, mà chính là mẹ!”

Mẹ Tần trợn mắt, hét lên:

“Tần Tấn là đứa con trai duy nhất của tao! Làm sao tao có thể bỏ mặc nó ?!”

Tôi lạnh, trực tiếp cắt ngang lời bà ta:

“Hôm đó, bác sĩ rằng chi phí cứu chữa có thể lên đến mấy chục vạn, dù có cứu thì cũng có khả năng cao trở thành người thực vật.”

“Mẹ đã gì?”

“Mẹ —MẸ KHÔNG CÓ TIỀN!”

Tôi nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt sắc bén:

“Mẹ đã không có tiền, con có tiền chắc?”

“Mày! Sao mày lại không có tiền?!”

“Mày và Tần Tấn kết hôn ba năm, mà trong tay không có một đồng tiết kiệm nào à?!”

“Cho dù không có, thì mày cũng có thể đi vay chứ!”

Mẹ Tần mặt dày vô liêm sỉ, gào lên đầy phẫn nộ.

Tôi bật , lạnh.

“Nếu ba năm qua, Tần Tấn từng đưa tôi dù chỉ một xu, tôi cũng không đến mức không có đồng nào!”

“Nhưng thực tế thì sao?”

“Tiền của hắn, hoặc là dâng hết cho mẹ, hoặc là vung vãi cho Lâm Hiểu Mẫn!”

Tôi cất cao giọng, ánh mắt sắc bén, gằn từng chữ:

“Mẹ có tư cách gì rằng tôi không có tiền thì có thể đi vay?”

“Mẹ có tiền, sao mẹ không bỏ ra để cứu hắn đi?”

“Tao… mày linh tinh! Mày hoàn toàn bịa đặt!”

Mẹ Tần mặt đỏ bừng, tức đến mức lắp bắp.

Tôi lạnh, từ tốn lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, giơ lên trước mặt tất cả mọi người.

“Bịa đặt? Vậy thì đi.”

“Đây là bảng sao kê giao dịch ngân hàng của Tần Tấn suốt ba năm qua.”

“Lương của hắn trung bình mỗi tháng gần 20.000 tệ.”

“Ngay khi nhận lương, việc đầu tiên hắn chính là chuyển khoản cho mẹ hắn—60% tổng thu nhập, tức là 12.000 tệ mỗi tháng.”

“40% còn lại, khoảng 5.000 tệ đều đổ vào Lâm Hiểu Mẫn.”

“Khoảng 3.000 tệ là khoản chi phí cho gia đình, thực tế, mỗi tháng số tiền hắn đưa cho tôi chưa bao giờ quá 1.000 tệ.”

“Số tiền còn lại, 2.000 tệ, hắn dùng để mua sắm quần áo, giày dép, vì lúc nào cũng tự nhận mình ở công ty lớn, hình tượng rất quan trọng.”

Tôi chậm rãi giơ bản sao kê về phía mẹ Tần, ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Tất cả những điều này đều ghi lại trong bảng giao dịch ngân hàng.”

“Sao đây? Mẹ còn gì để không?”

Mẹ Tần mặt mày tái mét, đứng đờ ra đó, không thốt nổi một câu.

Vì tất cả đều là sự thật, bà ta không thể nào phản bác!

“Còn về phần tôi thì sao?”

“Lương của tôi thực sự không cao, mỗi tháng chỉ có 5.000 tệ.”

“Nhưng 5.000 tệ này, tôi đã dồn toàn bộ vào việc lo toan cho cái “gia đình nhỏ” này.”

Tôi rút ra một cuốn sổ chi tiêu, mở ra trước mặt mọi người.

“Đây là cuốn sổ ghi chép tài chính mà tôi lập mỗi tháng.”

“Tôi tiết kiệm từng đồng, thậm chí không dám mua cho mình một chiếc váy nào quá 500 tệ.”

“Vậy mà, chỉ một bữa tối lãng mạn với nến và rượu vang của Tần Tấn với Lâm Hiểu Mẫn, đã hơn cả số tiền đó.”

Tôi đưa cuốn sổ chi tiêu của mình cho mọi người xem, giọng đanh thép.

Phóng viên của đài truyền hình lập tức quay cận cảnh, cố gắng không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Không ai có thể ngờ rằng, tiết lại xoay chuyển mạnh mẽ đến .

Từ một người vợ “vô tâm không chịu cứu chồng”, tôi đột nhiên trở thành một người đã hy sinh tất cả vì gia đình—trong khi chồng tôi lại là kẻ bạc bẽo, ăn xài hoang phí cho nhân !

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía mẹ Tần, tôi lạnh, tiếp tục :

“Mẹ à, Tần Tấn việc cũng bảy, tám năm rồi nhỉ?”

“Mỗi năm hắn đưa cho mẹ hơn mười vạn tệ.”

“Nếu tính cả số tiền đó, tài khoản ngân hàng của mẹ ít nhất cũng có một triệu tệ rồi đúng không?”

“Vậy tại sao, khi hắn gặp chuyện, mẹ không rút số tiền đó ra để cứu con trai mẹ?”

9.

“Tao… tao gì có nhiều tiền như ?!”

“Lúc hai đứa mày kết hôn, chẳng phải tao đã bỏ tiền mua nhà toàn bộ sao?!”

Mẹ Tần lại bắt đầu viện cớ, cố gắng chạy trốn trách nhiệm.

Tôi nhạt, ánh mắt sắc bén:

“Nhưng hôn nhân của con và Tần Tấn cũng đã kéo dài ba năm rồi.”

“Ba năm nay, mẹ cũng tiết kiệm mấy chục vạn đúng không?”

Mẹ Tần tá hỏa, lập tức đổi giọng:

“Lúc mua nhà, tao còn phải vay tiền họ hàng! Vay thì phải trả chứ!”

“Vậy sao?”

Tôi nhướn mày, quay đầu thẳng vào đám họ hàng, giọng rõ ràng:

“Hôm nay các bác các đều có mặt ở đây. Vậy tôi xin hỏi—có ai từng cho mẹ tôi vay tiền mua nhà không?”

Cả đám đột nhiên im bặt.

Không một ai lên tiếng.

Tất cả đều ngơ ngác nhau, không ai dám nhận.

Mẹ Tần mặt tái mét, trong lòng càng lúc càng hoảng loạn.

Bà ta không ngờ

Tôi, người từng bị bà ta đè nén đến nghẹt thở, hôm nay lại có thể khiến bà ta bẽ mặt đến mức này!

Bị đẩy vào đường cùng, cuối cùng bà ta cũng phải thừa nhận:

“Được! Tao thừa nhận! Tao còn dư một ít tiền!”

Nhưng ngay lập tức, bà ta lại lớn giọng phản bác:

“Nhưng tao chưa bao giờ tao sẽ không bỏ tiền ra để cứu con trai tao!”

“Tao chỉ có một đứa con trai duy nhất, sao có chuyện tao không cứu nó chứ?!”

“An Hinh, sao mày có thể vu oan cho tao như ?!”

Tôi lạnh, giọng chứa đầy sự khinh miệt:

“Tôi biết mẹ rất giỏi chối tội.”

“Nên tôi đã cẩn thận một chút—”

“Đến bệnh viện, lấy lại đoạn video ghi âm ngày hôm đó, khi mẹ đứng trước mặt bác sĩ và rằng “mẹ không có tiền”.”

Vừa dứt lời—

Sắc mặt mẹ Tần lập tức trắng bệch.

Tôi không cho bà ta cơ hội phản bác, lập tức lấy điện thoại ra, mở đoạn video.

Ngay lập tức, giọng chói tai của mẹ Tần vang lên từ loa ngoài:

“Cái gì?! Cứu chữa cần mấy chục vạn, mà còn chưa chắc cứu ?! Nếu có sống thì cũng có thể trở thành người thực vật?!”

Giọng bác sĩ vang lên, đầy bất lực:

“Gia đình có thể cân nhắc thêm. Tôi cũng không thể đưa ra quyết định thay các vị, chỉ có thể trước những rủi ro có thể xảy ra.”

Nhưng ngay giây tiếp theo, giọng mẹ Tần lạnh tanh, thẳng thừng tuyên bố:

“Dù sao thì tôi cũng không có tiền.”

“Tôi ở nhà không đi , mỗi tháng chỉ có một, hai nghìn tiền trợ cấp hưu trí, tôi đào đâu ra tiền?”

“An Hinh, là vợ nó, tự quyết định đi!”

Toàn bộ căn phòng rơi vào một sự tĩnh lặng chết chóc.

Ngay sau đó—

Xôn xao khắp nơi!

“Trời ơi! Đây là kiểu mẹ gì ?! Con trai sắp chết rồi mà vẫn chỉ lo giữ tiền của mình?”

“Quan trọng nhất là, tiền đó vốn dĩ do con trai bà ta kiếm về mà!”

“Rõ ràng là muốn đẩy hết trách nhiệm lên con dâu, nếu cứu không thì nợ nần cũng là do con dâu gánh.”

“Tính toán giỏi thật đấy! Nhưng lần này đúng là bị báo ứng rồi!”

“Bà ta còn dám vác mặt lên TV để bêu xấu con dâu à? Đúng là không biết xấu hổ!”

Mẹ Tần bị dồn đến tận cùng của sự nhục nhã.

Bà ta đứng trơ mắt đám đông, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, môi mấp máy không nổi một lời.

Bị hàng chục con mắt đổ dồn vào đầy khinh miệt, bà ta càng lúc càng hoảng loạn, cả người rung lên bần bật.

Cảnh tượng đó…

Khiến tôi vô cùng sảng khoái.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Vì tất cả những gì tôi phải chịu đựng ở kiếp trước…

Còn tàn khốc hơn thế này gấp trăm lần!

Tôi không nhanh không chậm, tiếp tục , giọng điệu rõ ràng, từng chữ một:

“Hôm nay, mẹ chồng tôi tìm đến đài truyền hình để tố cáo tôi.”

“Nói rằng tôi dọn hết đồ đạc trong nhà, còn hủy nội thất.”

“Vậy thì ngay tại đây, tôi muốn lên tiếng đính chính.”

Tôi thẳng vào ống kính máy quay, không hề né tránh.

“Tôi thừa nhận—tôi vì trong lòng có bất bình.”

“Bất bình vì sao?”

“Vì sao Tần Tấn có thể ngang nhiên ngoại bên ngoài?”

“Vì sao mẹ chồng tôi không những không phản đối, mà còn hết lòng ủng hộ?”

“Bây giờ, Tần Tấn đã chết, tôi không thể đối chất với hắn.”

“Và tôi cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với mẹ chồng mình.”

“Tôi chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình, chấm dứt hoàn toàn với gia đình này.”

Tôi dừng lại một chút, rồi tiếp, giọng điệu sắc bén:

“Vậy những thứ thuộc về tôi là gì?”

“Là toàn bộ đồ điện gia dụng trong nhà, đều do bố mẹ tôi mua.”

“Là toàn bộ chi phí sửa sang nội thất, đều do bố mẹ tôi bỏ tiền ra.”

“Nhưng căn nhà này thì sao?”

“Đứng tên mẹ chồng tôi, không liên quan đến tôi.”

“Vậy nên tôi không thể mang đi cả căn nhà, ít nhất, tôi có quyền lấy lại những gì thuộc về mình!”

Tôi thẳng vào mẹ Tần, lạnh một tiếng, rồi tiếp tục:

“Nhân tiện, tôi cũng muốn nhắc lại một chuyện.”

“Mẹ chồng tôi từng —bà ấy đã bỏ tiền ra mua nhà toàn bộ, nên khi tôi cưới Tần Tấn, bà ấy không đưa một xu sính lễ nào.”

“Mọi người ở đây, chắc hẳn cũng có người biết chuyện này đúng không?”

“Bà ấy còn từng khoe khoang khắp nơi rằng con trai mình xuất sắc, cưới vợ mà không tốn một đồng nào, thậm chí nhà còn tự bỏ tiền ra sắm sửa mọi thứ.”

Tôi đưa mắt khắp xung quanh, chờ xem có ai dám phản bác hay không.

Nhưng kết quả—

Không ai dám lên tiếng.

Mấy người họ hàng từng nghe mẹ Tần khoác lác, lúc này đều lặng lẽ cúi đầu, giả vờ không biết gì.

Rõ ràng, họ đều nhớ chuyện đó.

Nhưng bây giờ—

Mẹ Tần không còn gì để tự hào nữa.

Bà ta tái mặt, môi mấp máy như muốn phản bác, không tìm ra bất kỳ lý do nào để biện hộ cho mình!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...