6.
“Cô đang linh tinh cái gì đấy?!”
Mẹ Tần kích đến cực điểm, gào lên: “Con trai tôi đã chết rồi, mà còn bôi nhọ nó như thế sao?! An Hinh, lương tâm bị chó ăn mất rồi à?!”
Màn giả vờ đau khổ của bà ta lại một lần nữa kích đám đông.
“An Hinh, đủ rồi đấy! Hôm nay nhiều người như , không biết xấu hổ sao?!”
“Cô đến đây là để chuộc lỗi, chứ không phải đến để càn! Cô tưởng mình là ai mà dám sự ở đây?!”
“Lớn bằng này rồi mà chưa thấy ai trơ trẽn như ! Chắc là không có bố dạy dỗ từ nhỏ à?!”
Lời lẽ mắng chửi, miệt thị vang lên từ bốn phía.
Đúng lúc đó, đội ngũ phóng viên của đài truyền hình cũng đến nơi.
Cũng may là có truyền thông ở đây, nếu không, tôi thật sự khó mà phân bua .
Một phóng viên nhanh chóng cầm micro tiến đến, giọng điệu mang đầy ý trách móc:
“Cô An, có cảm thấy hành vi của mình hôm nay có chút không thỏa đáng không? Chồng vừa qua đời, mà không hề tỏ ra đau buồn, thậm chí còn loạn ở đây.”
Tôi thản nhiên đáp, giọng điệu rõ ràng:
“Không thấy có gì không thỏa đáng cả.”
“An Hinh, đúng là đồ không biết xấu hổ! Con trai tôi lúc trước đúng là bị mù mới cưới ! Nó chết thật thảm, quá thảm mà!”
Mẹ Tần vừa gào khóc thảm thiết, vừa ngồi sụp xuống đất, bộ dạng như thể cả thế giới đều đã phản bội bà ta.
Mọi người xung quanh đều ào đến an ủi bà ta, đồng thời quay sang trách móc tôi.
Lâm Hiểu Mẫn đứng một bên, nước mắt rưng rưng, cố tỏ ra mình là người bị .
Phóng viên dường như vẫn giữ chút lý trí hơn, hỏi tôi bằng giọng điệu ôn hòa:
“Cô có phải đang hiểu lầm chồng mình, hoặc mẹ chồng không?”
Tôi thẳng vào camera, giọng lạnh lùng, dứt khoát:
“Không phải hiểu lầm, mà là sự thật.”
Tôi vươn tay, chỉ thẳng vào Lâm Hiểu Mẫn.
“Chồng tôi, Tần Tấn, ngoại trong hôn nhân. Và người mà hắn ngoại chính là… ta!”
“Cô bậy!” Lâm Hiểu Mẫn hốt hoảng phản bác, giọng run rẩy: “Tôi và Tần Tấn chỉ là đồng nghiệp bình thường, sao có thể có quan hệ như …”
Tôi lạnh, từng chữ sắc bén như dao:
“Làm sao không thể?”
“Cô có biết tại sao Tần Tấn gặp tai nạn không? Tại sao hắn lại chết? Còn không phải là vì sao?”
“Cô đừng có vu oan!” Lâm Hiểu Mẫn vừa khóc vừa giả vờ oan ức, cố tỏ ra mình là nạn nhân.
Nhưng tôi ra —ả ta đang hoảng loạn.
Chỉ là chưa dám phát điên, vì trong lòng có quỷ!
Lúc này, một người đàn ông bước ra từ đám đông.
Là lãnh đạo trực tiếp của Tần Tấn.
“An Hinh, tôi là sếp của cả Tần Tấn lẫn Lâm Hiểu Mẫn. Tôi có thể đảm bảo, giữa hai người họ hoàn toàn trong sạch!”
Ngay khi nghe câu đó, mẹ Tần lập tức vỗ tay hưởng ứng, giọng đầy giận dữ:
“Nghe thấy chưa? Ngay cả lãnh đạo cũng khẳng định họ không có gì! Cô còn đứng đó bịa đặt loạn cái gì?!”
Tôi nhạt, liếc người đàn ông kia, chậm rãi hỏi:
“Bọn họ vụng trộm sau lưng ông, sao ông có thể biết ? Chẳng lẽ ông theo sát họ hai tư trên hai tư sao?”
Người đàn ông cứng họng, không trả lời .
Một lát sau, ông ta cố chấp :
“Nhưng dù sao đi nữa, trước khi ra điều gì, cũng nên có bằng chứng.”
Tôi nhạt, liếc sang Lâm Hiểu Mẫn.
“Dĩ nhiên, tôi có bằng chứng.”
Lâm Hiểu Mẫn rùng mình.
Ả ta khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt.
Rõ ràng không ngờ tôi lại có thể nắm trong tay chứng cứ.
Dù sao thì, mối quan hệ giữa ả ta và Tần Tấn vốn luôn giấu kín, ngoại trừ mẹ Tần, không ai khác biết sự thật.
Nếu không phải tôi trọng sinh, tôi cũng sẽ không bao giờ biết sự thật.
Ở kiếp trước, đến tận lúc mọi chuyện phơi bày, tôi mới nhận ra mình đã bị lừa gạt đến mức nào. Khi ấy, sự thật giáng xuống như sét đánh giữa trời quang, khiến tôi choáng váng đến không thở nổi.
Lúc này, ngay khi tôi vừa mở miệng định , Lâm Hiểu Mẫn đã nhanh chóng lên tiếng trước, cố gắng giành quyền chủ :
“Tôi không biết mình đã gì để khiến hiểu lầm như .”
Ả ta khẽ cúi đầu, giọng dịu dàng, vẻ mặt đầy oan ức.
“Tôi cũng không muốn vì mình mà khiến tang lễ của Tần Tấn trở nên hỗn loạn. Nếu không muốn thấy tôi, thì tôi sẽ rời đi.”
Dứt lời, ả ta quay người định bỏ đi.
Nhưng tôi bước lên chặn ngay trước mặt ả.
“Sao ? Chột dạ rồi à?” Tôi nhếch môi lạnh.
“Tôi chỉ không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến mọi người… Dù sao, tôi cũng chỉ là một người chẳng hề quan trọng…”
Lâm Hiểu Mẫn cố gắng tỏ vẻ yếu đuối, giọng điệu đầy đáng thương.
Tôi nhạt, từng chữ rõ ràng, sắc bén:
“Không quan trọng? Cô là người đã gián tiếp chết Tần Tấn, mà dám mình không quan trọng sao?”
“Cô—! Cô linh tinh cái gì thế?!” Lâm Hiểu Mẫn mặt đỏ bừng, giọng bắt đầu run rẩy.
“Dù có muốn tìm lý do biện minh cho việc bỏ mặc chồng mình, cũng không thể bịa đặt hãm người vô tội như !”
Tôi còn chưa kịp đáp lời, tên lãnh đạo kia lại xen vào:
“An Hinh, quá đáng rồi! Tôi rất hiểu nhân phẩm của Tần Tấn và Lâm Hiểu Mẫn, dù có gì đi nữa, tôi cũng không tin giữa họ có gì mờ ám!”
Sau đó, hắn vỗ vai Lâm Hiểu Mẫn, dịu giọng trấn an:
“Để tôi đưa đi.”
Nhưng đúng lúc đó—
Tôi rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại.
Là điện thoại của Tần Tấn.
Tôi giơ nó lên cao, ánh mắt quét qua đám đông, từng chữ rành rọt:
“Đây là điện thoại của Tần Tấn. Trong này, có toàn bộ tin nhắn trò chuyện giữa hắn và Lâm Hiểu Mẫn!”
Khoảnh khắc đó, tôi trông thấy sắc mặt của Lâm Hiểu Mẫn lập tức tái nhợt, cả người cứng đờ.
7.
“Để đảm bảo công bằng, chi bằng cứ để các phóng viên của đài truyền hình kiểm tra nội dung tin nhắn của hai người này xem sao.”
Nói xong, tôi đưa điện thoại của Tần Tấn cho phóng viên.
Phóng viên vốn là những người chẳng bao giờ bỏ qua cơ hội lớn như thế này.
Cô ta nhanh chóng nhận lấy, mở phần tin nhắn ra xem.
Gương mặt ấy dần dần thay đổi, biểu cảm trở nên rất khó coi.
Cô ấy đọc một lúc, sau đó lập tức gọi người quay phim lại:
“Nhanh lên! Quay lại ngay!”
“Quay cái gì?! Quay cái gì mà quay?!”
Mẹ Tần phát điên!
Bà ta biết rõ mối quan hệ giữa Tần Tấn và Lâm Hiểu Mẫn, nếu chuyện này bị quay lại và phát sóng, thì cả nước sẽ biết con trai bà ta là kẻ ngoại .
Bà ta vội vàng lao tới, định giật lại điện thoại.
Nhưng tôi đã nhanh tay hơn, giữ chặt lấy nó trước khi bà ta kịp vào.
Mẹ Tần trừng mắt tôi, giọng nghiến răng nghiến lợi:
“An Hinh, trả điện thoại của con trai tao lại đây!”
Tôi nhướng mày, đầy châm chọc:
“Vậy là mẹ cũng biết Tần Tấn có nhân bên ngoài?”
“Tao… tao biết cái gì chứ?! Tao chẳng biết gì hết!”
“Thật sao?” Tôi lạnh.
“Nhưng trong tin nhắn giữa Tần Tấn và Lâm Hiểu Mẫn, hắn viết rất rõ ràng.”
“Hắn mẹ đã đồng ý mối quan hệ của hai người họ, còn mẹ đặc biệt thích Lâm Hiểu Mẫn, không ưa gì tôi.”
Tôi thản nhiên vạch trần toàn bộ sự thật trước mặt mọi người.
“Tao… tao không có!”
Mẹ Tần cuống quýt phủ nhận, gương mặt đỏ bừng bừng vì tức giận và bối rối.
Tôi sang phóng viên, hỏi một câu rõ ràng:
“Phóng viên đã đọc hết nội dung rồi đúng không?”
Cô phóng viên gật đầu chắc chắn:
“Đúng , tôi đã thấy.”
Ngay lập tức, cả căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mẹ Tần tái mặt, cứng đờ tại chỗ.
Ngay giây tiếp theo, mẹ Tần đột nhiên bùng nổ.
“Cút! Cút hết đi! Tao không cần chúng mày giúp đỡ nữa! Biến ngay!”
Tôi khoanh tay, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc.
“Sao có thể đi chứ? Phần hấp dẫn nhất còn ở phía sau mà.”
“Mẹ à, chuyện này còn chưa đủ để bêu xấu nhà mình trước thiên hạ đâu. Mẹ muốn đem hết bí mật xấu xa phơi bày, thì để con giúp mẹ hoàn thành tâm nguyện!”
“An Hinh, con đàn bà đê tiện này!”
Mẹ Tần giận điên người, hét lên:
“Con trai tao chết rồi, bây giờ mày còn muốn tao chết theo đúng không?! Để xem tao có đánh chết mày không!”
Tôi lạnh, liếc về phía camera của phóng viên, giọng điệu đầy giễu cợt:
“Mẹ à, máy quay đang chĩa thẳng vào đấy. Nếu mẹ dám tay đánh người, thì đây gọi là “cố ý thương tích”. Đến lúc đó, mẹ sẽ bị kiện, còn có khả năng đi tù nữa đấy.”
“Mày—!”
Bị tôi uy hiếp, mẹ Tần tức đến mặt đỏ bừng, lại không dám thủ.
Ngay lập tức, bà ta quay sang đám họ hàng, ra lệnh như một kẻ cầm đầu:
“Mau đuổi nó ra ngoài! Mau tống cổ nó đi! Tao không muốn thấy nó nữa!”
Tôi nhướng mày, lạnh nhạt :
“Mẹ à, mẹ không dám phạm pháp, lại muốn để họ hàng phạm pháp thay mẹ sao? Con người không thể độc ác như đâu.”
Những người họ hàng vốn định ra tay, nghe tôi xong, lập tức chùn bước.
Bọn họ không phải kẻ ngốc, ai lại đi đắc tội với pháp luật chỉ để giúp mẹ Tần?
Rõ ràng, trong mắt họ, thái độ của mẹ Tần đã trở nên quá đáng, thậm chí còn khiến bọn họ bắt đầu bất mãn.
“Tao… tao không có ý đó…” Mẹ Tần vội vàng tìm cách giải thích.
Nhưng tôi không cho bà ta cơ hội, trực tiếp thẳng vào bà ta, lạnh lùng :
“Mẹ có biết vì sao Tần Tấn chết không?”
Mẹ Tần tức giận hét lên:
“Là do mày! Mày bỏ mặc không cứu nó! Mày chính là hung thủ người!”
Tôi nhạt, từng chữ từng câu rõ ràng, sắc bén:
“Sai rồi. Tần Tấn gặp tai nạn là vì đang vội đi mua quà nhân cho Lâm Hiểu Mẫn.”
“Lúc xảy ra tai nạn, hắn còn đang gọi điện thoại cho ả ta.”
“Chính vì Lâm Hiểu Mẫn khiến hắn phân tâm, hắn mới vượt đèn đỏ, để rồi bị xe tải đâm trúng.”
“Nếu không phải vì ả, hắn có chết không?”
“CÁI GÌ?!”
Mẹ Tần kinh hoàng, trợn mắt tôi, không thể tin vào tai mình.
“Đây là đoạn tin nhắn cuối cùng giữa Tần Tấn và Lâm Hiểu Mẫn.”
“Trong đó, Lâm Hiểu Mẫn liên tục đòi quà, bắt hắn phải mua vòng cổ vàng cho ta.”
“Còn đây là cuộc gọi cuối cùng của Tần Tấn.”
“Thời gian cuộc gọi trùng khớp chính xác với thời điểm tai nạn xảy ra.”
Tôi lật màn hình điện thoại về phía mẹ Tần, để bà ta tận mắt thấy.
Vừa thoáng , sắc mặt bà ta lập tức tái mét.
Cả người cứng đờ, như thể bị sét đánh trúng.
Ngay giây tiếp theo, bà ta quay ngoắt sang, trừng trừng chằm chằm vào Lâm Hiểu Mẫn, ánh mắt đầy căm hận.
Lâm Hiểu Mẫn hoàn toàn cứng đờ, bị vạch trần ngay giữa đám đông, xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu.
Nhưng mẹ Tần thì không có ý định để yên.
“MÀY! MÀY DÁM ĐỂ CON TRAI TAO MUA QUÀ CHO MÀY?!”
“ĐỒ HỒ LY TINH! MÀY TRẢ CON TRAI LẠI CHO TAO!”
Bà ta lao thẳng đến, túm chặt tóc Lâm Hiểu Mẫn, vừa đánh vừa khóc.
Khung cảnh lập tức rối loạn.
Nhưng…
Không ai đứng ra can ngăn.
Thậm chí, đội ngũ phóng viên còn quay sát hơn, ghi lại từng giây màn hỗn chiến nảy lửa này.
Lâm Hiểu Mẫn bị tóm tóc, đau đến mức gào lên, vội vàng cố gắng thanh minh:
“Hắn TỰ MÌNH muốn mua! Tôi đâu có ép hắn?! Hắn hắn tôi, muốn tặng quà cho tôi, tôi có thể gì chứ?!”
Ả ta tức đến buột miệng thẳng, vô tự thú nhận thân phận tiểu tam.
Tôi liếc lãnh đạo của ả, thấy ông ta đang tái mặt, mặt mày méo xệch, rõ ràng đang xấu hổ đến phát cáu.
Chuyện này không chỉ mất mặt cá nhân, mà còn khiến danh dự cả công ty bị kéo xuống!
Nhưng người tức giận nhất…
Vẫn là mẹ Tần!
“MÀY DÁM NÓI THẾ SAO?! CON TRAI TAO CHẾT RỒI, VẬY MÀ MÀY CÒN NÓI NHỮNG LỜI VÔ LƯƠNG TÂM NÀY SAO?!”
“CHÍNH MÀY HẠI CHẾT NÓ!”
Ngay lúc này, Lâm Hiểu Mẫn bị đánh đến mức không chịu nổi nữa, vội vàng chuyển hướng đổ lỗi:
“Tôi chết hắn?! Hắn chết thì đáng trách nhất là… An Hinh!”
Ả ta bỗng chỉ thẳng vào tôi, giọng đầy căm phẫn.
“Là ta! Cô ta phát hiện Tần Tấn không ta nữa, nên mới cố không cứu hắn!”
“Dù sao đi nữa, đó cũng là một mạng người! Cô ta lại có thể độc ác như sao?!”
Bạn thấy sao?