4.
Chiều hôm đó.
Bố mẹ tôi đang ngồi trong phòng khách xem tin tức, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Họ thường thích xem bản tin xã hội trên kênh địa phương, toàn là chuyện đời thường xoay quanh gia đình và hàng xóm láng giềng.
“Hinh Hinh, con mau này!” Mẹ tôi hốt hoảng gọi tôi.
Lúc đó, tôi đang ngồi trong phòng khách, cầm điện thoại nhắn tin cho công ty bảo hiểm để hỏi về khoản tiền bồi thường từ vụ tai nạn của Tần Tấn.
Vì hắn là người chịu trách nhiệm chính trong tai nạn, nên khoản bồi thường sẽ không cao.
Nghe thấy giọng mẹ, tôi lập tức ngẩng đầu lên, và ngay khoảnh khắc đó—gương mặt của mẹ Tần xuất hiện trên màn hình TV.
Bà ta đang nhận phỏng vấn của phóng viên.
Dòng tiêu đề ở góc dưới bên trái màn hình nổi bật với nội dung:
“Con trai gặp tai nạn, con dâu không những không cứu chữa, mà còn đập nhà cửa?!”
“Con trai tôi vừa gặp tai nạn hôm trước, con dâu tôi sợ tốn tiền nên lập tức từ bỏ cứu chữa, để nó chết trong bệnh viện!” Mẹ Tần vừa khóc vừa kể lể với dáng vẻ đầy đáng thương, khiến ai vào cũng cảm thấy xót xa.
Phóng viên hỏi bằng giọng điệu đầy ám chỉ:
“Vậy lý do ấy không đến lo hậu sự, là vì hối hận hay áy náy sao?”
“Không phải!” Mẹ Tần nước mắt giàn giụa, giọng nghẹn ngào:
“Ngay khi con trai tôi vừa gặp chuyện, con dâu tôi đã muốn cướp căn nhà! Căn nhà này là cả đời tôi cực khổ việc mới mua , dùng hết số tiền dưỡng lão của mình để trả toàn bộ. Nhà đứng tên tôi, vì tôi không chịu sang tên cho nó, nên nó lập tức trở mặt, dọn sạch đồ đạc trong nhà, còn hoại mọi thứ!”
Bà ta vừa vừa khóc lóc thảm thương, diễn xuất không chê vào đâu , thật sự khiến người ta muốn tin!
Mẹ Tần càng càng đau lòng, gào khóc thảm thiết như thể cả thế giới này đã ruồng bỏ bà ta.
Phóng viên vờ an ủi vài câu, rồi hỏi:
“Hôm nay bác tìm đến chúng tôi, bác mong muốn giúp đỡ điều gì?”
Mẹ Tần sụt sùi, vừa khóc vừa :
“Tôi chỉ muốn con dâu tôi đứng ra lo liệu tang lễ cho con trai tôi, và phải khôi phục lại toàn bộ nội thất trong nhà, trả lại tất cả đồ đạc!”
“Được rồi, để chúng tôi liên hệ với ấy trước.” Phóng viên đáp.
Không ngoài dự đoán, chưa đầy vài phút sau, điện thoại của tôi vang lên.
Cùng lúc đó, cả điện thoại của bố mẹ tôi cũng đổ chuông liên tục.
Bố mẹ tôi lần lượt bắt máy.
Mẹ tôi nhẹ giọng giải thích: “Không phải như mọi người nghĩ đâu, sao con tôi có thể ra chuyện như ? Đây chỉ là hiểu lầm thôi!”
Bố tôi thì gằn giọng, vô cùng tức giận: “Mọi người còn không biết con tôi là người thế nào sao? Rõ ràng đây là chiêu trò bôi nhọ của nhà họ Tần! Nếu ai còn dám bậy về con bé, đừng trách tôi trở mặt, từ nay cắt đứt quan hệ luôn!”
Rõ ràng, trò hề của mẹ Tần đã ra hiệu ứng truyền thông mạnh mẽ.
Không cần nghĩ cũng biết, giờ phút này, danh tiếng của tôi đã xấu đến mức nào trên mạng.
Tôi lạnh, trong lòng tràn đầy mỉa mai.
Kiếp trước, vì món nợ chồng chất, tôi bị nhà họ Tần đẩy vào bước đường cùng, bị bôi nhọ, bị hoại đến mức thân bại danh liệt, nhà tan cửa nát.
Kiếp này, bà ta lại định dùng “bạo lực mạng” để hủy hoại tôi một lần nữa?
Nực !
Bà ta nghĩ ông trời không có mắt sao?!
Tốt thôi, để tôi cho bà biết thế nào là nghiệp quật!
Ngay khi điện thoại của tôi đổ chuông lần thứ hai, tôi bắt máy.
“A lô?”
“Chào An Hinh, chúng tôi là phóng viên của chương trình XX. Chúng tôi muốn hỏi về chuyện mẹ chồng —”
Tôi nhếch môi, cắt ngang:
“Tôi đã xem buổi phát sóng trực tiếp rồi. Tôi đang trên đường đến nhà tang lễ của Tần Tấn.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Chơi trò chuyện?
Ai mà không biết chứ?!
5.
Tôi đặt điện thoại xuống, nhanh chóng vào phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài.
“Hinh Hinh, con thật sự muốn đi sao?” Bố mẹ tôi tôi đầy lo lắng.
Ai cũng có thể đoán trước , với hình hiện tại, tôi mà ra ngoài chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nhờ màn kịch của mẹ Tần, giờ đây tôi đã trở thành một kẻ độc ác vô lương trong mắt mọi người. Nếu tôi xuất hiện, không biết sẽ bị bao nhiêu kẻ xỉa xói, nhục mạ.
“Không sao đâu, con tự lo .” Tôi nhẹ nhàng trấn an họ.
“Bố đi cùng con! Một mình con lỡ có chuyện gì thì sao?” Bố tôi quả quyết , không yên tâm để tôi đơn độc đối mặt với mọi chuyện.
Tôi lắc đầu, kiên định đáp:
“Có phóng viên ở đó, con không thiệt thòi đâu. Hai người cứ ở nhà chờ xem tin tức là .”
Tôi không muốn bố mẹ phải lo lắng cho mình.
Mẹ tôi có bệnh cao huyết áp, bố tôi lại là người nóng tính, nếu đến đó mà xảy ra xô xát hay tranh cãi, ảnh hưởng đến sức khỏe của họ thì không đáng.
Tôi mở cửa bước ra ngoài.
Ngay lập tức, vài người hàng xóm đứng chắn ngay trước cửa.
Vừa thấy tôi xuất hiện, bọn họ lập tức lảng đi, vẫn không quên buông lời châm chọc.
“Đó chính là con dâu ác độc kia đấy! Lòng dạ sắt đá, nghe còn là con nhà trí thức, mà lại mất dạy như thế!”
“Đúng là kiểu… sao nhỉ… ngụy quân tử! Bề ngoài có vẻ tử tế, bên trong thì chẳng ra gì!”
Những lời xì xào ấy khiến tôi tức đến lạnh.
Bố mẹ tôi quá hiền lành, quá hiểu lý lẽ, nên mới bị nhà họ Tần chèn ép đến mức không thể phản kháng!
Nhưng tôi thì không như !
Tôi không phí thời gian cãi nhau với họ. Dù sao đi nữa, sự thật sắp sáng tỏ rồi!
Tôi gọi một chiếc taxi, nhanh chóng đến nơi tổ chức tang lễ.
Vừa bước xuống xe, tôi đã thấy bên trong chật kín người.
Nghe có đài truyền hình đến, ngoài người thân và bè, còn có không ít kẻ đến chỉ để hóng chuyện.
Vừa bước vào nhà tang lễ, tôi cảm nhận bầu không khí trong phòng lập tức sôi trào.
“An Hinh, còn dám vác mặt đến đây sao?! Nếu không phải vì , Tần Tấn sẽ không chết!”
“Nếu mẹ Tần không lên TV nhờ giúp đỡ, có phải định vô tâm đến mức để hắn chết mà không đến tiễn một đoạn đường không?!”
“Cô đúng là đồ bạc bẽo! Kết hôn ba năm không sinh đứa con nào, mà mẹ con họ vẫn không chê bai ! Giờ lại trở mặt vô như sao?!”
Đám thân thích nhà họ Tần thi nhau xỉa xói, miệng lưỡi cay nghiệt vô cùng.
Thực ra, mối quan hệ giữa nhà họ Tần và họ hàng chẳng hề thân thiết.
Cha của Tần Tấn mất sớm, mẹ hắn lại có tính khí quái gở, ích kỷ hẹp hòi, chưa bao giờ đoái hoài đến ông bà nội của Tần Tấn, khiến họ hàng nhà hắn cũng ngán ngẩm.
Nhưng hôm nay, có lẽ vì có phóng viên ghi hình, cộng thêm cái gọi là “người đã khuất thì lớn”, ai nấy đều tỏ ra đầy chính nghĩa, tranh nhau lên án tôi để thể hiện lòng thương cảm.
Tôi đưa mắt về phía cỗ quan tài của Tần Tấn, rồi ngay lập tức phát hiện một gương mặt quen thuộc—
Lâm Hiểu Mẫn.
Ả nhân của Tần Tấn.
Cũng chính là đồng nghiệp của hắn.
Lâm Hiểu Mẫn bắt gặp ánh mắt tôi, lập tức cúi đầu né tránh, không dám thẳng.
Hiện tại, mối quan hệ giữa ả và Tần Tấn vẫn là bí mật, chưa đến mức có thể ngang nhiên công khai. Vì thế, đối diện với tôi lúc này, ả vẫn còn chút chột dạ, rụt rè.
Không giống như kiếp trước—khi mọi chuyện vỡ lở, ả ta ngang nhiên vênh váo, chửi rủa tôi là “gà mái không biết đẻ”, chiếm chỗ mà không chịu nhường!
Thực tế, sau ba năm kết hôn không có con, không phải do tôi không thể mang thai.
Mà là vì—Tần Tấn bị chứng tinh trùng yếu, khả năng thụ thai cực thấp!
Bác sĩ từng đề nghị thụ tinh trong ống nghiệm, chi phí quá cao, mẹ Tần không chịu bỏ tiền.
Hơn nữa, bà ta còn nghe ai đó đồn đại rằng con sinh ra từ thụ tinh nhân tạo không tốt, cộng thêm việc bác sĩ rằng Tần Tấn không phải vô sinh, chỉ là rất khó có con, thế là mẹ Tần bắt chúng tôi tiếp tục thử tự nhiên, nếu tuổi tác lớn rồi mà vẫn không có thì mới tính sau.
Vậy mà cuối cùng… cũng có người mang thai thật.
Nhưng người đó không phải tôi, mà là Lâm Hiểu Mẫn.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày ả ta thông báo tin mình có thai.
Mẹ Tần vui sướng ra mặt, mặt mày đắc ý, chỉ tay vào tôi mà :
“Con trai tao hoàn toàn bình thường! Chẳng qua là ruộng không tốt, nên mới gieo mãi không nảy mầm!”
Càng nghĩ càng thấy châm chọc!
Trong lúc không kiềm chế , tôi bước thẳng đến trước mặt Lâm Hiểu Mẫn.
“Bốp!”
Một cái tát trời giáng, vang vọng khắp cả nhà tang lễ.
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Lâm Hiểu Mẫn đứng chết trân tại chỗ, cả gương mặt đều lộ vẻ kinh hoàng, hoang mang.
Rất nhiều đồng nghiệp của Tần Tấn có mặt tại đây, ai nấy đều bàng hoàng, không thể tin nổi vào mắt mình.
“Cô đánh nó gì?!”
Mẹ Tần xông tới chắn trước mặt Lâm Hiểu Mẫn, tức giận chất vấn tôi.
Tần Tấn là một kẻ bám váy mẹ, chuyện gì cũng kể với mẹ hắn. Vì thế, chuyện hắn ngoại với Lâm Hiểu Mẫn, mẹ Tần đã biết từ lâu.
Không những không phản đối, mà bà ta còn cực kỳ ủng hộ!
Bà ta luôn cho rằng đàn ông có bồ bên ngoài là chuyện bình thường, thậm chí còn vỗ ngực đắc ý:
“Đàn ông có thể khiến phụ nữ mang thai, đó mới là bản lĩnh!”
Tôi lạnh, giọng điệu sắc bén:
“Tát ta một cái thì sao?”
“Đánh tiểu tam còn phải chọn ngày đẹp sao?!”
Bạn thấy sao?