Trọng Sinh Xong, Tôi [...] – Chương 1

Chương 1

1.

“Ai cho rút ống thở?!”

Trong phòng bệnh của bệnh viện, mẹ chồng tôi lao vào, giận dữ quát lên.

Đáng tiếc, bà đến muộn một bước.

Tôi đã ký vào đơn đồng ý từ bỏ cứu chữa và tự tay rút ống thở trên người Tần Tấn.

Hôm qua, hắn gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, dù cấp cứu bác sĩ đã tuyên bố chết não. Ai ngờ, nửa năm sau, tên cặn bã đó lại kỳ tích sống dậy, minh chứng rõ ràng cho câu : “Kẻ xấu sống lâu!”

Nhưng lúc đó tôi còn chưa biết hắn nuôi nhân bên ngoài, càng không hay rằng hắn gặp tai nạn là do trên đường đi mua quà nhân cho ả ta. Vì thế, khi hay tin hắn xảy ra chuyện, tôi không chỉ đau lòng đến chết đi sống lại, mà còn dốc hết toàn bộ tài sản, thậm chí vay nợ khắp nơi để cứu hắn.

Tôi mặt dày đi cầu xin họ hàng bên ngoại giúp đỡ, mỗi ngày đúng giờ mang cháo dinh dưỡng đến bệnh viện, tỉ mỉ chăm sóc hắn, giúp hắn xoa bóp thân thể, kiên nhẫn trò chuyện với hắn…

Vậy mà ai ngờ, vừa mở mắt tỉnh lại, chuyện đầu tiên mà Tần Tấn chính là… đòi ly hôn!

Hắn sau khi trải qua một lần sinh tử, hắn đã nhận ra đời người ngắn ngủi, không muốn tiếp tục kìm nén bản thân, phải theo đuổi chân ái.

Tôi không thể chấp nhận cú sốc này, cũng chẳng thể chống cự lại những trận đòn liên miên và những hành kinh tởm của hắn cùng ả nhân . Cuối cùng, tôi nhẫn nhục đồng ý ly hôn.

Khi ly hôn, hắn hứa hẹn sẽ gánh vác khoản nợ chữa bệnh thay tôi. Nhưng ngay khi mọi thủ tục hoàn tất, hắn liền lật mặt, lạnh lùng tuyên bố:

“Tiền là vay, đương nhiên phải tự trả!”

Tôi bị Tần Tấn và ả nhân hành hạ đến mức chẳng còn thiết tha gì nữa, chỉ mong sớm giải thoát. Vì thế, tôi cũng chẳng buồn soi xét kỹ bản thỏa thuận ly hôn, đơn giản nghĩ rằng con người ta chắc chắn không thể vô liêm sỉ đến mức ấy!

Nhưng sự thật là, toàn bộ món nợ chữa bệnh cuối cùng lại đổ lên đầu tôi.

Tần Tấn vốn là kẻ bám váy mẹ, căn nhà chúng tôi ở đứng tên bà ta, lương hàng tháng hắn kiếm phần lớn cũng dâng hết cho mẹ. Ly hôn xong, tôi chẳng nhận một đồng, đến tiền trả nợ cũng không có.

Họ hàng thì sao? Vừa nghe tin tôi ly hôn, lập tức ùn ùn kéo đến đòi tiền. Trong số đó có những khoản do chính bố mẹ tôi đứng ra vay giúp, thế là bọn họ không ngừng bám riết lấy bố mẹ tôi, không chịu buông tha.

Mỗi ngày, nhà tôi đều có người đến quậy .

Mẹ tôi bị cao huyết áp, nhiều lần tức giận đến mức phải nhập viện. Bố tôi cũng chẳng chịu nổi nỗi nhục này, trở nên cáu kỉnh hơn bao giờ hết. Đỉnh điểm là có một lần ông uất ức quá, cầm dao lao đi tìm Tần Tấn để liều mạng, còn chưa thủ đã bị cảnh sát bắt, cuối cùng bị tạm giam mười lăm ngày.

Cả nhà tôi bị hắn ta cho tan nát, không khí lúc nào cũng ngột ngạt, đầy rẫy đau khổ.

Tôi bất lực, chẳng thể thay đổi hiện thực, mỗi ngày đều chìm trong nước mắt. Tâm lý dần dần sụp đổ, tôi mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng.

Chưa đầy một năm sau khi ly hôn, tôi nhảy lầu tự sát.

Nhưng không ngờ, tôi lại bất ngờ trọng sinh—quay về đúng ngày hôm sau vụ tai nạn xe của Tần Tấn.

Lúc này, hắn vẫn đang cấp cứu, cũng là thời điểm cần tiền nhất.

Đời trước, chính ngày hôm nay, tôi đã vì hắn mà gánh trên vai một khoản nợ khổng lồ.

Nhưng lần này ư?

Đương nhiên là… bỏ! Mặc! Kệ!

2.

Tôi lạnh lùng con số trên màn hình đo nhịp tim của Tần Tấn—đã về số không.

Cảm giác hả hê khi trả thù, thật sự không thể diễn tả bằng lời!

Mẹ chồng tôi sững sờ thi thể đã lạnh cứng của hắn, sau đó như phát điên mà gào khóc thảm thiết:

“Con trai ơi! Sao con có thể chết như ? Con nhẫn tâm để mẹ một mình trên cõi đời này sao…”

Khóc lóc một hồi, bà ta bất ngờ lao đến, giương nanh múa vuốt định đánh tôi.

Tôi nghiêng người tránh thoát dễ dàng.

“An Hinh, lấy tư cách gì mà bỏ mặc con trai tôi? Ai cho quyền quyết định như ?! Giờ nó chết rồi, phải đền mạng! Phải bồi thường cho tôi!” Mẹ chồng tôi giống hệt một mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ, gào thét đến long trời lở đất.

Tôi nhạt, thản nhiên đáp trả:

“Do tôi bỏ mặc hắn sao? Mẹ, không phải chính mẹ đã bỏ mặc hắn à?”

“Bớt linh tinh đi! Sao mẹ có thể bỏ mặc con trai mình chứ?! Nó là đứa con duy nhất của mẹ, sao mẹ có thể không cứu nó?! Là ! Chính chết nó!”

Tôi hờ hững bà ta, giọng lạnh như băng:

“Hôm qua chính mẹ không có tiền cứu Tần Tấn, nên hôm nay tôi mới bắt buộc phải ký giấy từ bỏ điều trị.”

Sắc mặt mẹ chồng tôi lập tức trắng bệch.

Bà ta tưởng rằng mình có thể nắm chắc tôi trong tay, tin rằng dù bà ta không bỏ ra một xu, tôi cũng sẽ bán mạng để cứu Tần Tấn.

Ngày hôm qua, chính bà ta còn không ngừng xúi giục tôi đi vay tiền từ họ hàng bên ngoại, còn khẳng định bà ta đã thử hết bên họ hàng nhà chồng không ai chịu giúp.

Bà ta tính toán chi ly từng bước, lại không lường trước rằng tôi đã không còn chơi theo luật cũ nữa!

“Cô… !”

Mẹ chồng tôi nghẹn lời, đứng đó, mặt trắng bệch không thốt nổi một câu!

“Tần Tấn thực sự bị ai chết ư? Mẹ à, chính mẹ mới là người đã chết hắn!” Tôi nhếch môi lạnh, ánh mắt đầy châm chọc.

“Những năm qua, tiền hắn kiếm đều đổ hết vào tay mẹ. Giờ hắn gặp nạn, mẹ lại không bỏ ra một xu để cứu! Nếu hắn có oán hận, người đầu tiên hắn nên hận chính là mẹ đấy!”

Nói xong, tôi cũng chẳng buồn lãng phí thêm thời gian.

Tôi còn nhiều chuyện phải .

Ví dụ như—giữa tôi và Tần Tấn vẫn còn một số tài sản chung cần giải quyết, khoản tiền bồi thường từ công ty bảo hiểm, thậm chí cả số tiền hắn từng đổ vào ả nhân . Tất cả những thứ đó, tôi nhất định phải tính toán rõ ràng.

Tôi rời đi ngay lập tức.

Dĩ nhiên, tôi chẳng thèm quan tâm chuyện lo hậu sự cho hắn.

Khóc thương vì một gã đàn ông như thế? Tự khiến bản thân ghê tởm thì có!

Về đến nhà, việc đầu tiên tôi là gọi thợ đến, dọn sạch toàn bộ những món đồ giá trị trong nhà. Những thứ không thể di dời, tôi đập nát!

Căn nhà này không đứng tên tôi, toàn bộ chi phí sửa sang bên trong đều là tiền bố mẹ tôi bỏ ra. Tôi đời nào để những kẻ khác hưởng không công?

Xử lý xong mọi thứ, tôi trở về nhà bố mẹ.

Bố mẹ tôi không hiểu nổi hành của tôi. Theo lẽ thường, tôi hẳn phải đau khổ khi Tần Tấn qua đời, mà tôi lại chẳng hề để tâm, thậm chí còn vui vẻ thấy rõ.

Tôi không thể giải thích quá nhiều, chỉ có thể trấn an họ: “Cha mẹ cứ tin con, con không phải người vong ân phụ nghĩa.”

Dù không hiểu, bố mẹ tôi vẫn luôn đứng về phía tôi.

Kiếp trước, cho dù bị nhà họ Tần và họ hàng đẩy đến đường cùng, họ vẫn chưa từng trách móc tôi dù chỉ một lời.

Nghĩ đến những gì họ đã phải chịu đựng kiếp trước, lòng tôi lại dâng lên nỗi căm hận khôn nguôi.

Tần Tấn chỉ là một trong những kẻ có tội.

Còn có mẹ hắn… còn có ả nhân kia…

Kiếp này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai!

3.

Sáng hôm sau, mẹ Tần như phát điên, liên tục gọi điện cho tôi.

Sau hàng chục cuộc gọi, tôi mới chậm rãi bắt máy.

“An Hinh, con đàn bà đê tiện kia! Mày chết rồi à? Sao lâu như không nghe điện thoại?!” Đầu dây bên kia vang lên giọng thét chói tai đầy tức giận.

Tôi nhạt, giọng điềm nhiên như không:

“Chết rồi là con trai bà, bà quên à?”

“Mày—!” Mẹ chồng tôi tức đến mức suýt hộc máu, gào lên: “Đồ đạc trong nhà đâu hết rồi?! Nhà cửa sao lại bị đập nát thế này?! Có phải mày không? Có phải không?!”

Tôi thản nhiên đáp:

“Đó là nhà của tôi và Tần Tấn. Giờ hắn chết rồi, những thứ bên trong xử lý thế nào là quyền của tôi. Bà không có tư cách can thiệp.”

“Nhà đứng tên tao! Đó là nhà của tao, liên quan gì đến mày?! Mày nên nhớ, tao chỉ thương nên mới để mày ở đó!”

Tôi nghe mà bật vì tức.

Đúng là căn nhà đó đứng tên bà ta, ít nhất một nửa số tiền mua nhà là từ khoản lương mà Tần Tấn nộp về suốt mấy năm đương với tôi.

Tôi và Tần Tấn chưa kết hôn khi đó, đương nhiên tiền của hắn không liên quan đến tôi. Nhưng bà ta lại vin vào lý do “mua nhà hết tiền” để không chịu đưa sính lễ.

Bố mẹ tôi chỉ có một đứa con là tôi, từ nhỏ luôn thương chiều chuộng. Không muốn vì chuyện sính lễ mà hỏng bầu không khí vui vẻ, họ không chỉ chấp nhận bỏ qua tiền sính lễ, mà còn bỏ tiền giúp vợ chồng tôi sửa sang lại nhà cửa.

Lúc trước, mẹ Tần từng mạnh miệng rằng căn nhà này là của tôi và Tần Tấn, bà ta chỉ đứng tên trên giấy tờ mà thôi, còn quyền sử dụng là của vợ chồng tôi, muốn ở, muốn cho , thậm chí muốn bán cũng

Cũng tại tôi khi đó còn quá ngây thơ, lại một lòng một dạ Tần Tấn, nên mới bị cặp mẹ con lòng lang dạ sói này lừa gạt!

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.

Vì những kẻ như thế mà tức giận, thậm chí còn khiến bản thân rơi vào trầm cảm, thật sự không đáng!

“Căn nhà đó tôi chẳng ham. Bà cứ giữ lấy mà ở đến chết đi!” Tôi lạnh lùng buông một câu.

Với bản tính của bà ta, tôi thừa biết mình có tranh chấp cũng không bao giờ lấy lại căn nhà này, thì cần gì phải lãng phí thời gian?

Cứ để bà ta ôm chặt căn nhà ấy cả đời, rồi đến lúc chết chẳng ai thờ cúng, không ai thừa kế—đó mới là bi kịch lớn nhất của đời bà ta!

“Mày đang nguyền rủa tao đấy à?!” Bà ta gào lên, giọng the thé đầy kích .

Tôi chẳng buồn đáp, chỉ thản nhiên tiếp tục:

“Nhưng bà đừng quên, toàn bộ nội thất và đồ điện gia dụng trong nhà đều là do nhà tôi bỏ tiền ra mua. Ngay cả chi phí sửa sang cũng là bố mẹ tôi thanh toán. Giờ tôi dọn đi, đem theo những thứ đó, có gì sai?”

“An Hinh, mày là đồ khốn nạn! Mày không có lương tâm à?! Tao bỏ tiền mua nhà cho tụi mày ở, giờ con tao vừa gặp chuyện, mày đã trở mặt vô ! Mày không sợ bị trời đánh à?!”

Tôi bật , giọng điệu đầy châm chọc:

“Không sợ. Người đáng bị trời đánh, hình như… đã bị báo ứng rồi, chẳng phải sao?”

“Mày cái gì? Ý mày là cái chết của con trai tao là báo ứng sao?!”

“Chẳng phải bà là người hiểu rõ nhất hay sao?” Tôi nhếch môi, giọng đầy ý vị sâu xa.

“Nghe đây, An Hinh! Con trai tao chết rồi, mày cũng đừng mong yên thân!” Mẹ Tần nghiến răng gào lên, sau đó cúp máy một cách phũ phàng.

Tôi chằm chằm vào màn hình điện thoại, khóe môi nhếch lên một nụ lạnh lẽo.

Ai sợ ai?

Nếu bà ta không tự tìm đường chết, thì tôi cũng chẳng buồn ra tay!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...