1.
“Tôi chọn Thần Thi nhập thể!”
Tiếng hét phấn khích của em kéo tôi về thực tại.
Tôi thấy ta vội vàng giật lấy bùa Thần Thi từ tay ông lão, thì biết ngay, nó trọng sinh rồi.
Và tôi cũng .
Kiếp trước, chính ta giành lấy bùa Thần Tài, rồi khẩy bảo tôi:
“Chị học nhiều đến mấy, cũng là vì tiền thôi chứ gì? Chị cứ tiếp tục con mọt sách đi, tương lai đi ăn lương ch .t đó.”
Tôi việc học, có bùa Thần Thi thì như hổ mọc thêm cánh.
Tôi vui vẻ nhận lấy nó.
Nhưng giờ, ta lại :
“Chị, kiếp này đến lượt em thủ khoa, đỗ Thanh Hoa, trở thành nhà khoa học tôn kính, cưới Lục Mộ Bạch, dựng Thần Thoại phương Đông, trở thành nữ tỷ phú! Còn chị, hưởng thụ một năm đi rồi chờ nghèo rớt mồng tơi nhé!”
Cô ta ôm chặt bùa Thần Thi, vẻ mặt đắc ý.
Tôi cầm lấy bùa Thần Tài, mỉm :
“Chị chúc em tiền đồ như ý.”
2.
Sau khi cầm bùa, tôi lại cái ba lô rách rưới với 50 tệ tiền tiêu vặt.
Nghĩ một lát, tôi đi tới quầy vé số cào, mua 10 tờ hết 20 tệ.
Không trúng độc đắc, cũng cào 50.000 tệ. Tôi đổi thưởng tại chỗ.
Cầm tiền trong tay, tôi chia nhỏ ra đi nhiều nơi mua các loại vé số phức hợp, hơn chục tờ, hết khoảng 10.000 tệ.
Tối đó mở thưởng.
Rảnh tay rồi, tôi mua điện thoại, laptop, tai nghe, mấy món mình chưa từng sở hữu.
Sau đó, tôi tự thưởng cho mình một bữa lẩu Haidilao thịnh soạn.
Kiếp trước, vì học hành quá mức, tôi thường xuyên bỏ bữa, từ viêm dạ dày chuyển thành ung thư dạ dày.
Kết quả, cả đời không ăn lẩu, nướng, hay đồ cay nóng.
Dù có đủ tiền mua cả chuỗi Haidilao trên thế giới cũng vô dụng, vì không thể ăn.
Giờ thì khác.
Tôi ăn một bữa đã đời, rồi đặt hẳn phòng giường đôi tại khách sạn năm sao.
Kiếp trước, để ngủ ngon, tôi từng bỏ 4,2 triệu tệ mua nệm cao cấp nhất đặt trong căn nhà 60 mét vuông.
Nhưng vẫn mất ngủ.
Không dám uống th/u/o^c n/g/ủ vì sợ ảnh hưởng não bộ, sợ không nghiên cứu gì, chỉ biết mở mắt tới sáng.
Giờ thì ngon lành.
Tôi nằm lên giường, chợp mắt cái là ngủ liền.
Tỉnh dậy đã 15 tiếng trôi qua.
Tôi bật điện thoại, tra kết quả xổ số.
So kỹ, tổng cộng trúng 1,5 triệu tệ, không gọi là giàu to vẫn là con số nhiều người cả đời không chạm .
Tôi đi đổi thưởng, sau th/u/ế còn lại 1,2 triệu tệ.
Khác với em ngốc kia, không biết tiền đẻ ra tiền, nên hết bùa là hết tiền.
Còn tôi từng nghiên cứu, kinh doanh, những kiến thức kiếp trước vẫn còn nguyên.
Tiền chỉ là vật ngoài thân, dễ đến dễ đi.
Chỉ có tri thức và kỹ năng mới là của cải vĩnh viễn, không ai cướp nổi.
Tôi mở laptop, đăng ký tài khoản chứng khoán.
Tìm cổ phiếu “Đông Phương Khoa Kỹ” Kiếp trước từng tạo nên huyền thoại.
Giờ mới IPO, giá 1 tệ/cổ phiếu.
Theo trí nhớ của tôi, chỉ cần 1 tuần nữa, nó sẽ như rồng vút lên trời, nửa năm sau lên 300 tệ một cổ phiếu.
Tôi dồn toàn bộ 1,2 triệu vào cổ phiếu này.
Đây là cách nhanh nhất để tiền sinh tiền.
3.
Còn em tôi, sau khi có bùa Thần Thi, lại chẳng học hành chăm chỉ như tôi kiếp trước.
Trên lớp ngủ, đọc tạp chí, không bài tập.
Thầy rầy, nó chỉ nhếch mép:
“Em thông minh sẵn rồi, học chi cực . Tới thi, em thủ khoa cho mà coi.”
Thầy nghe xong thì chán nản, buông tay không quản nữa.
Tôi thì vẫn chăm học.
Dù từng là thủ khoa, tiến sĩ sau đại học tại Thanh Hoa, tôi cũng không dám chủ quan.
Nhưng kiếp này, tôi không định đi lại con đường cũ.
Thượng đế đã cho tôi sống lại, lặp lại y chang quá khứ thì vô nghĩa.
Huống chi… tôi không muốn gặp lại Lục Mộ Bạch chút nào.
Nghe thì tưởng giữa thiên tài khoa học và thiên tài thương mại là thiên sử tuyệt đẹp.
Ha!
Chẳng ai biết, mỗi bước chân tôi đi, đều như giẫm lên lưỡi d/a/o.
Đ/a.u đến bật m.á u… mà vẫn phải mỉm đối mặt với thế giới.
4
Em tôi Thần Thi nhập thể, dù lười biếng chẳng chịu học hành, kết quả thi cử vẫn tốt đến lạ. Lần nào cũng hơn tôi đúng một điểm, chiếm lấy vị trí đầu bảng toàn trường.
Từ học sinh kém, nó bỗng hóa thành “thiên tài thiếu nữ”, thầy và bè tung hô như nữ thần.
Em tôi thì hếch mũi lên trời, kiêu ngạo khỏi .
Mỗi lần thấy tôi cắm đầu vào học, nó lại đá đểu:
“Chị à, chị có cố đến đâu cũng chẳng bằng em đâu. Em khuyên chị đừng học nữa cho đỡ cực, có bùa Thần Tài rồi thì cứ đi mua vé số mà trúng giải, ăn ngon mặc đẹp một năm, rồi chờ nghèo rớt mồng tơi đi.”
Tôi chẳng buồn đáp lại.
Cổ phiếu tôi mua đã tăng gấp trăm lần, số dư tài khoản hơn một trăm triệu tệ.
Tôi chẳng hứng thú với cuộc sống xa hoa. Chỉ cần ăn thứ mình thích, ngủ một giấc yên bình là đủ.
Còn vé số à? Tôi không định mua nữa. Để cơ hội trúng thưởng cho những người khác còn kỳ vọng vào nó.
5
Ngày qua ngày, kỳ thi đại học cũng ngày một cận kề.
Khi cổ phiếu Đông Phương Khoa Kỹ lên đến 300 tệ một cổ, tôi lập tức bán sạch.
Tài khoản nhảy vọt lên hơn 400 triệu.
Tôi không để số tiền ấy nằm không. Dựa vào ký ức kiếp trước, tôi đầu tư tiếp vào vài mã cổ phiếu tiềm năng để tiếp tục sinh lời.
Em tôi thì dựa vào gương mặt trong sáng, cộng thêm danh xưng “thiên tài thiếu nữ”, nhanh chóng nổi tiếng trên mạng.
Nó mở tài khoản cá nhân, nhận quảng cáo, gương mặt đại diện cho nhiều sản phẩm.
Tài sản tích lũy khoảng hai triệu tệ.
Nhưng nó vẫn không rút ra bài học từ kiếp trước. Vừa có tiền là tiêu xài phung phí, chẳng biết nghĩ đến chuyện đầu tư hay sinh lời.
“Chị, đoán xem em đang online với ai?”
Em bước vào phòng tôi, mặt mày đắc ý.
Tôi đang xử lý một dãy số liệu nghiên cứu, thậm chí không ngẩng đầu lên, đáp nhạt:
“Không biết. Cũng chẳng muốn biết.”
“Nè nè, để em tên ra, đảm bảo chị sẽ muốn biết.”
“Nó tên là Lục Mộ Bạch, thiên tài thương mại đó nha.”
Nó vừa vừa quan sát phản ứng của tôi, như thể đang chờ xem tôi “vỡ tim”.
“Những thứ chị có ở kiếp trước, đời này sẽ đều là của em. Thật sung sướng!”
Tôi giả vờ không hiểu, lạnh nhạt đáp:
“Chị không biết em gì mà kiếp này với kiếp trước. Có lẽ chị uống canh Mạnh Bà rồi, chẳng nhớ gì cả.”
“Chị không trọng sinh?”
Em nhíu mày, đầy nghi hoặc.
“Trọng sinh? Em đọc tiểu thuyết mạng nhiều quá rồi đâm lú à?”
Tôi cố ý cau mày, đưa tay sờ trán nó.
Nó hất tay tôi ra, vỗ vỗ lên vai tôi, giọng hụt hẫng:
“Ờ, thì mất hứng ghê. Em còn tưởng chị cũng trọng sinh, để tận mắt em cướp hết những gì chị từng có, cả Lục Mộ Bạch nữa chứ. Nhưng cũng không sao, đời này dù thế nào chị cũng không bằng em đâu.
Thanh Hoa là của em, Lục Mộ Bạch là của em, tổng tài nghìn tỷ cũng là của em.
Còn chị á? Em khuyên chị nên đi mua vài tờ vé số, trúng bao nhiêu thì để dành đi. Lỡ mai này nghèo kiết xác, còn có cái mà ăn.”
“Ồ, cảm ơn.”
Tôi thản nhiên đáp, khiến nó cụt hứng, đóng sầm cửa bỏ đi.
Tôi gấp sách lại, xoay xoay cây bút trong tay, ra ngoài cửa sổ.
Trời âm u, chẳng thấy nắng.
Lòng tôi cũng nặng trĩu như đám mây xám kia.
Tôi ngồi lặng một lúc rồi đứng dậy, gõ cửa phòng em .
Nó đang hí hửng gọi video cho ai đó.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Lục Mộ Bạch trên màn hình, tôi khựng người, bất giác rùng mình, lùi ra khỏi phòng.
Nhưng nó không để tôi đi.
Từ ghế bật dậy, đuổi theo tôi ra đến cửa, túm lấy cánh tay tôi.
Ống kính điện thoại lia thẳng vào mặt tôi—cái mặt mộc đeo kính gọng đen, mụn đầy trán.
Nó còn nhanh tay chuyển camera về chế độ thường, không filter, rồi ngọt giọng gọi:
“Anh Mộ Bạch, em giới thiệu với nha, đây là chị em đó. Có xinh không?”
Tôi Lục Mộ Bạch trong màn hình, cả người kháng cự theo phản xạ, đưa tay gạt điện thoại sang một bên rồi quay người bỏ đi.
Thôi .
Tôn trọng sự lựa chọn của người khác.
Đây là con đường mà em tôi chọn, kết cục ra sao, cứ để nó tự gánh lấy.
“Anh Mộ Bạch, thấy chị em thế nào?”
Nó không chịu buông tha, chạy vào phòng tôi, tiếp tục call video với Lục Mộ Bạch.
“Không có gì đặc biệt.”
Câu trả lời ấy mặt nó sáng rỡ như đèn pha.
Nó đắc ý liếc tôi:
“Chị, Mộ Bạch bảo chị không có gì đặc biệt đó.”
Tôi gật đầu tán thành:
“Ừ. Chị thua xa em.”
Không thấy tôi tức tối hay ghen tị, em tôi hơi thất vọng.
Nó quay sang màn hình tiếp:
“Chị em có một ưu điểm, là rất biết thân biết phận. Biết mình dù học hành hay ngoại hình cũng không bằng em.”
Lục Mộ Bạch gật gù:
“Đúng thế. Trên đời này thiên tài vốn chỉ có số ít.”
Em tôi thích thú tiếp lời:
“Chuẩn luôn. Mà bọn mình lại chiếm đến hai suất!
Tương lai, cả thế giới sẽ là của tụi mình. Đến lúc đó, chị em chân chạy việc cho em còn không đủ trình nữa là, ha ha ha!”
Nghe nó như bị nhập, tôi cũng , đưa tay đẩy nó ra ngoài.
Khóa trái cửa phòng.
Không muốn bị nó phiền thêm nữa.
Bạn thấy sao?