Trọng Sinh Về Những [...] – Chương 7

Chương 7

Tôi và Lâm Kiều Kiều nhau, chỉ cảm thấy chán ghét.

“Chẳng lẽ lần trước bị tôi mắng chưa đủ à? Tống Kiến Hoa, không thấy sao? Tôi chẳng còn chút cảm nào với , thấy là thấy phiền.”

Lâm Kiều Kiều cũng thẳng vào Tống Kiến Quân:
“Đừng mơ nữa. Ngay khoảnh khắc chọn đối xử với tôi như thế, tụi mình đã chẳng thể quay lại rồi.”

Sắc mặt hai em nhà họ Tống đều đau đớn rõ rệt.

“Nhưng tụi đã mơ một giấc mơ… trong mơ, tụi em vẫn lấy tụi , sống với nhau đến bạc đầu.”

Tôi khinh, ánh mắt mỉa mai càng sâu:
“Vậy sao không mơ luôn là cưới xong thì tôi với Kiều Kiều tức giận mà chết sớm luôn đi?”

“Anh muốn báo ơn hay là muốn trả thù người từng cứu mình ?”

Cả hai đều im lặng.

Thật ra họ đã mơ thấy rồi.

Nhưng giấc mơ thì vẫn chỉ là mơ — không có thật, đúng không?

Trong lòng Tống Kiến Hoa và Tống Kiến Quân luôn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Thế khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của tôi và Lâm Kiều Kiều, tia hy vọng ấy cũng bị bóp chết hoàn toàn.

Họ biết… lần này, chúng tôi thực sự hận họ.

Tôi kéo Lâm Kiều Kiều rời đi, chỉ để lại một câu cuối cùng:

“Nếu tôi , những thứ các mơ thấy đã từng xảy ra thật rồi, các hiểu không?”

“Nếu muốn báo ơn thật sự… thì đừng bao giờ để tụi tôi thấy mặt hai người nữa.”

Từ hôm đó trở đi, hai em nhà họ Tống thật sự không còn xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.

Cho đến khi tôi tốt nghiệp đi , mới lại nghe tin tức về họ và Tô Thu Nguyệt.

Chuyện ầm ĩ đến mức lên cả báo.

Tiêu đề: “Cô điên cầm dao chém hai em trai.”

Lúc ấy tôi mới biết, hóa ra năm đó Tô Thu Nguyệt thi lại chỉ đậu cao đẳng, sau khi nghe tin tôi và Lâm Kiều Kiều sống ngày càng tốt, ta không cam tâm, quay ra trách móc hai em nhà họ Tống vô dụng.

Về sau, khi Tống Kiến Hoa và Tống Kiến Quân biết sự thật về người đã cứu mình, họ cũng cắt đứt liên hệ với ta.

Tô Thu Nguyệt sợ bị bỏ rơi, liền giở trò, cố để người khác bắt gặp cảnh thân mật giữa ta và Tống Kiến Hoa.

Nhưng Tống Kiến Hoa thà bị cảnh sát mời đi việc, chứ cũng không chịu cưới ta.

Ngày Tống Kiến Hoa bị đưa đi, Tô Thu Nguyệt cũng mơ thấy một giấc mơ về “kiếp trước”.

Trong mơ, ta danh lợi song toàn, là nhờ hai em họ Tống trải đường mà đi.

Nhưng tỉnh dậy, hiện thực lại là danh tiếng tan tành, không ai dám cưới, chẳng có trường danh giá để học, không có tương lai.

Tô Thu Nguyệt phát điên.

Cô ta hận tôi và Lâm Kiều Kiều, càng hận Tống Kiến Hoa và Tống Kiến Quân.

Nhưng tìm không ra tôi và Kiều Kiều, nên chỉ có thể trút hận lên hai em họ.

Một người bị chém đứt tay phải, cả đời không thể cầm bút nữa.

Một người bị đứt gân chân, không thể tiếp tục ở lại trong quân đội.

Ừ thì, đúng là… khá thê thảm đấy.

Nhưng tôi và Lâm Kiều Kiều cũng chẳng bật đâu.

Vì với tụi tôi, họ đã chết từ lâu rồi — chết trong quá khứ mịt mù của chính chúng tôi.

Bây giờ, tôi là học giả mời phát biểu ở các hội nghị lớn, còn ấy là nữ doanh nhân người người ngưỡng mộ.

Ngay cả gia đình từng coi thường, từng chèn ép chúng tôi, giờ cũng phải ngó nghiêng, mong chúng tôi giúp đỡ một chút.

Có lẽ… đây chính là cái giá của việc trở nên mạnh mẽ.

Nhưng không sao.

Chúng tôi đã có một tương lai rực rỡ hơn bao giờ hết.

Không còn ai có thể kéo chúng tôi trở về địa ngục thêm một lần nào nữa.

Hoàn

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...