Đọc lại từ đầu:
___________
Tôi lạnh nhạt mở miệng:
“Lâm Kiều Kiều đi đâu thì tôi sao biết ? Đường đường là doanh trưởng Tống mà không rõ bọn tôi đã chia tay nhau ngay tại ga tàu rồi sao?”
Tống Kiến Quân siết chặt nắm tay.
Dĩ nhiên là ta biết.
Ngay ngày phát hiện Lâm Kiều Kiều và tôi đã biết hết mọi chuyện, lấy theo thư báo trúng tuyển và sổ tiết kiệm rời đi, ta đã nhờ ở ga điều tra rồi.
Anh ta biết Lâm Kiều Kiều đi về phía Nam, cũng biết chính mình đã tổn thương ấy thế nào.
Tống Kiến Quân không phải chưa từng tìm kiếm.
Nhưng miền Nam rộng lớn như thế, ta biết phải tìm ở đâu?
Tiền lương phần lớn đều đưa cho Tô Thu Nguyệt, mỗi lần đi chỉ có thể ở lại một ngày, rồi lại phải vội vàng quay về.
Suốt một năm trời, Lâm Kiều Kiều như bốc hơi khỏi thế giới.
Ánh mắt ta tha thiết tôi.
“Em dối. Em là thân nhất của Lâm Kiều Kiều, sao em lại không biết ấy ở đâu?”
Tôi nhướng mày.
Tất nhiên là tôi biết.
Suốt một năm nay, tôi và Kiều Kiều chưa từng cắt đứt liên lạc.
Dù thời buổi thư từ phải mất cả tháng mới tới tay, tuần nào tụi tôi cũng viết thư cho nhau, chưa bao giờ gián đoạn.
Tôi kể về những điều mới học ở trường.
Cô ấy kể về những điều mới mẻ ở cửa khẩu buôn bán nơi ấy việc.
Lâm Kiều Kiều sống rất tốt.
Kiếp trước cực khổ đến thế mà ấy còn vượt qua , huống chi là bây giờ.
Dựa vào làn sóng cải cách mở cửa, ấy ở miền Nam ăn như cá gặp nước, giờ đã trở thành “tiểu giám đốc” như ông bố bạc của mình.
Có lẽ không lâu nữa, ấy sẽ vượt qua ông ta.
Lâm Kiều Kiều là giỏi giang nhất mà tôi từng biết.
Còn Tống Kiến Quân là gì?
Chỉ là một kẻ khốn từng bẻ gãy đôi cánh của ấy, rồi nhốt ấy lại như tù nhân mà thôi.
Tôi ta với ánh mắt khinh bỉ:
“Cho dù tôi biết thì sao? Anh nghĩ tôi sẽ phản bội mình, cho biết ấy ở đâu à?”
Chương 8
Tống Kiến Quân bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Trình Lập Hạ, ấy là vợ tôi!”
“Vợ cái gì? Hai người còn chưa đăng ký kết hôn, ai công nhận ấy là vợ chứ?”
Câu đó, tôi cũng mang ra dùng lại cho chính Tống Kiến Quân.
Anh ta im lặng một lúc, vẫn không cam tâm, tiếp tục hỏi:
“Trình Lập Hạ, cho tôi biết đi! Chẳng lẽ không biết Lâm Kiều Kiều thích tôi đến thế nào sao?”
Tôi vốn chẳng muốn dây dưa với ta, nghe đến câu này thì không nhịn nữa, dừng chân lại.
“Thích á? Anh hả?”
Tôi ta từ đầu tới chân, ánh mắt đầy khinh thường và giễu cợt.
“Anh đúng là tự luyến, giống y hệt ông của mình.”
“Rốt cuộc là lấy cái gì ra mà nghĩ cảm của bọn tôi sẽ không thay đổi? Với mấy người như , xứng sao?”
“Ngay từ đầu chúng tôi đã rồi: hai đứa rác rưởi, dứt khoát nhường cho Tô Thu Nguyệt!”
Tống Kiến Quân đứng sững lại, không thể chấp nhận nổi chuyện Lâm Kiều Kiều không còn thích mình nữa.
Nhưng ta vẫn theo bản năng lên tiếng bênh vực cho Tô Thu Nguyệt:
“Không phải đâu, chuyện này không liên quan đến Thu Nguyệt… Bọn tôi với ấy không như mấy người nghĩ đâu.”
“Là vì Tô Thu Nguyệt từng cứu mạng bọn tôi. Hồi nhỏ, tôi với trai bị rơi xuống nước, là ấy liều mạng nhảy xuống cứu. Nếu không có ấy, bọn tôi sớm đã chết rồi!”
Tôi lên , đến nỗi cong cả người, không đứng thẳng nổi.
“Nếu thật sự vì lý do đó mà hai Tô Thu Nguyệt, thì đúng là chuyện nhất thiên hạ.”
“Tống Kiến Quân, ngần ấy năm qua, với ông ngốc nghếch kia của mình chưa bao giờ nhận ra một chuyện đơn giản — Tô Thu Nguyệt đâu có biết bơi?”
Khi tôi kể chuyện này cho Lâm Kiều Kiều, ấy cũng nghiêng ngả không dứt.
Ai mà ngờ , năm xưa trong vụ rơi xuống nước đó, người thật sự bất chấp nguy hiểm nhảy xuống cứu hai tên ngốc đó lại là tôi và Lâm Kiều Kiều.
Chỉ vì lúc sau kiệt sức, bị người lớn đưa về trước, mà công lao lại thành của Tô Thu Nguyệt.
“Tớ cho cậu nghe, lúc tớ ra chuyện đó, mặt Tống Kiến Quân xanh mét luôn!”
“Chỉ tiếc Tống Kiến Hoa bỏ chạy nhanh quá, không thì tớ còn định chửi cả hai một lượt.”
Lâm Kiều Kiều đang lục đồ trong rương để lấy quà cho tôi, nghe xong cũng trợn trắng mắt.
“Kịch bản nhận nhầm ân nhân kiểu đó, cũ rích quá rồi. Cậu đừng có kể sự thật cho họ nhé, tớ sợ họ mắc bệnh ‘ nhầm ân nhân’ thật đấy.”
Nhờ kiếp trước sống trong thời đại internet phát triển, đầu óc chúng tôi vẫn rất văn minh.
Những kiểu tiết dở hơi như “ ai vì người đó từng cứu mạng mình” – đúng chuẩn của hội mắc bệnh ‘ân nhân đương’ – tụi tôi chẳng lạ gì.
Thật sự là buồn chết mất.
Chỉ có điều, hai tên đàn ông đó thì không cảm thấy buồn tí nào.
Không biết Tống Kiến Quân đã gì sau khi về, mà chẳng bao lâu sau hai em họ lại quay về quê, rồi lại vội vội vàng vàng đến chặn trước ký túc xá của tôi.
Tôi vừa đi dạo về cùng Lâm Kiều Kiều, vừa thấy mặt hai người đó, tâm trạng tốt đẹp trong ngày lập tức biến mất không còn dấu vết.
Tống Kiến Hoa và Tống Kiến Quân dĩ nhiên nhận ra sự thay đổi trong sắc mặt tụi tôi, trong lòng cũng không tránh khỏi thấy nhói lên.
Tống Kiến Hoa mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc:
“Chuyện năm xưa, tôi đã điều tra rõ rồi.”
Chương 9
Tống Kiến Hoa mở miệng có phần khó khăn.
“Người năm xưa cứu bọn thật ra không phải là Tô Thu Nguyệt, mà là em và Lâm Kiều Kiều… đúng không?”
Tôi thờ ơ gật đầu.
“Sao? Bây giờ định báo ơn tôi chắc?”
Tống Kiến Hoa nhẹ gật đầu:
“Anh đã biết mình sai đến mức nào rồi, Lập Hạ, xin lỗi. Nếu biết sự thật là như , tuyệt đối sẽ không đối xử với em như thế.”
“Em mới là người đã cứu mạng … lấy nhé?”
Anh ta quỳ một gối xuống, đưa ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Phía bên kia, Tống Kiến Quân cũng đang thổ lộ với Lâm Kiều Kiều.
Nhưng cái gọi là “chân ” của họ bây giờ thì đáng giá gì?
Lúc còn có thì không biết trân trọng, mất rồi thì lại tiếc nuối đến phát điên.
Đó không phải là — mà là hèn hạ.
Bạn thấy sao?