Tô Thu Nguyệt chủ tìm tới, thật ra lại đúng ý tụi tôi.
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là tới vì chuyện thư báo trúng tuyển và tiền bạc.
Chỉ chuyện vài phút, ta đã vội rời đi.
Tất nhiên, trên tay còn xách theo một hộp bột ngũ cốc Tống Kiến Hoa nhất quyết bắt ta mang đi, với một cái kẹp tóc hoa đỏ mà Tống Kiến Quân vừa tặng Lâm Kiều Kiều.
Ba người đứng ở cửa lưu luyến bịn rịn, quay đầu thì bắt gặp tôi với Lâm Kiều Kiều đang bọn họ, mặt mày như như không.
Tống Kiến Hoa có chút luống cuống, vội giải thích:
“Không phải như mấy em nghĩ đâu. Mẹ nhận Thu Nguyệt con nuôi, với Kiến Quân chỉ chăm sóc em chút thôi.”
Hai người đàn ông đều tỏ ra thấp thỏm, sợ chúng tôi ầm lên.
Dù gì thì tôi rất thích uống bột ngũ cốc, còn Lâm Kiều Kiều thì đã thích cái kẹp tóc đó từ lâu, họ đều biết rõ mà.
Nhưng chúng tôi lại chẳng phản ứng gì, chỉ mỉm :
“Đã là em kết nghĩa thì phải quan tâm nhiều một chút, không sao đâu.”
Nhìn thấy hai người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, tôi và Lâm Kiều Kiều lặng lẽ liếc mắt nhau.
Thời cơ gần đến rồi.
Chương 4
Kiếp trước, thư báo trúng tuyển của tôi chắc cũng đến vào khoảng thời gian này.
Còn Tống Kiến Quân bắt đầu muốn lấy tiền mua nhà, cũng tầm thời điểm này luôn.
Vì mấy hôm nay tôi và Lâm Kiều Kiều đối xử với nhà họ Tống như ngoan ngoãn nghe lời, y như kiếp trước, cứ như thể không có Tống Kiến Hoa và Tống Kiến Quân thì không sống nổi, nên khi tôi ra ngoài mua rau, bọn họ chẳng nghi ngờ gì cả.
Trước khi tôi đi, Tống Kiến Hoa còn mỉm nhẹ nhàng:
“Lập Hạ, vất vả cho em rồi. Em nhớ mua ít rau chân vịt nhé, nhớ em thích ăn món đó.”
Thích ăn rau chân vịt?
Đó là chuyện của kiếp trước rồi.
Vì Tô Thu Nguyệt không thích ăn, nên suốt ba bốn chục năm sau đó, trong nhà tôi chưa từng thấy lại loại rau này.
Dù có thích cỡ nào, thì bây giờ tôi cũng đã hết quen rồi.
Tôi bình thản gật đầu, sau khi rời khỏi nhà họ Tống, tôi rẽ một vòng, không đi chợ mà quay ngược lại trường học.
Thư báo trúng tuyển gửi thẳng đến trường, không cần đoán cũng biết, Tống Kiến Hoa nhất định sẽ giấu nó đi.
Tôi lấy cớ đến giúp ta lấy đồ, lén bước vào văn phòng.
Văn phòng của Tống Kiến Hoa không có nhiều đồ đạc, trông khá gọn gàng.
Chỉ có một cái ly trà đặc biệt tinh xảo, là thấy khác hẳn những vật dụng còn lại.
Tôi nhớ cái ly này.
Kiếp trước, Tống Kiến Hoa luôn coi nó như báu vật, về hưu rồi vẫn dùng để uống nước ở nhà.
Lần đó tôi lỡ tay vỡ khi đang lau nhà, ta nổi trận lôi đình, tát tôi một cái như trời giáng.
Tôi uất ức đến muốn tâm sự với con trai, mà thằng bé cũng nhíu mày với tôi cái ly đó rất quý giá.
Quý giá ở đâu?
Quý là vì… đó là quà của Tô Thu Nguyệt.
Tôi dời mắt khỏi cái ly, mặt không cảm , rồi kéo ngăn kéo bàn ra.
Tôi lướt qua mấy bức thư ta viết cho Tô Thu Nguyệt, nhanh chóng rút ra bức thư nằm dưới cùng – chính là thư báo trúng tuyển của tôi.
Tôi mở ra luôn, nhét toàn bộ giấy tờ bên trong vào người, rồi tiện tay tìm một tờ giấy nháp, viết vài dòng, nhét lại vào phong bì.
Làm xong tất cả, tim tôi đập thình thịch, vội vàng rút lui.
Ra đến cổng trường, tôi ngồi dưới gốc cây, ngóng chờ mãi mới thấy bóng người quen thuộc xuất hiện.
“Kiều Kiều, cậu tớ sợ chết đi , cứ tưởng cậu không thoát ra nổi!”
Lâm Kiều Kiều vừa chạy tới, thở hổn hển, nghe liền đảo mắt.
“Chứ còn ai ngoài cái tên khốn Tống Kiến Quân!”
Cô nghiến răng nghiến lợi :
“Tớ sợ hắn nghi ngờ, hắn đòi tiền mua nhà, tớ kiên quyết không chịu, mà Tống Kiến Quân cứ mè nheo mãi.”
“Bình thường thì hỏi ba câu chưa chắc một câu trả lời, mà cứ đụng đến chuyện Tô Thu Nguyệt là hắn như đổi tính.”
“Lấy sổ tiết kiệm rồi, hắn còn sẽ mua cho tớ cái vòng bạc. Lập Hạ, cậu biết không, kiếp trước đến chết tớ cũng chưa từng thấy cái vòng đó!”
Vì cái vòng đó chỉ bị Tô Thu Nguyệt liếc một cái, là đã bị ta đòi mang đi rồi.
Tôi thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai ấy.
“Đừng nghĩ nữa, qua rồi. Cậu lấy sổ tiết kiệm rồi chứ?”
“Dĩ nhiên! Lần này còn dám mơ lấy tiền của tớ á? Mơ đi nhé!”
Lâm Kiều Kiều khoác tay tôi.
Ánh mắt từng u ám mỏi mệt của kiếp trước, giờ như có cả một dải ngân hà sáng rực bên trong.
“Trình Lập Hạ, chúng ta đi thôi! Đến nơi rộng lớn hơn để sống cuộc đời của chính mình!”
Chương 5
Hai em nhà họ Tống đứng trước cửa nhà, chần chừ rất lâu.
Cánh cửa ngày thường chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra, giờ đây bỗng nhiên trở nên nặng trĩu.
Tống Kiến Quân thở dài:
“Anh à, xem… có phải tụi mình quá đáng quá không?”
Tuy giữa họ và Trình Lập Hạ, Lâm Kiều Kiều vốn không có cảm nam nữ, dù sao cũng đã thành vợ chồng rồi.
Sau này… cũng là người phải sống cùng cả đời.
Bạn thấy sao?