Sau khi trọng sinh quay về năm 1977, tôi và thân chỉ nhau một cái rồi lập tức ôm nhau khóc lóc đòi huỷ hôn. Người trong khu tập thể đều chúng tôi bị điên.
Nhưng chỉ có chúng tôi mới biết, kiếp trước, cũng vào ngày này, tôi gả cho giáo viên trung học Tống Kiến Hoa, còn ấy vợ của doanh trưởng Tống Kiến Quân.
Chồng tôi vì bạch liên hoa Tô Thu Nguyệt mà trộm thư báo trúng tuyển đại học của tôi, để ta thế chỗ.
Tôi bị chế giễu vì thi trượt, Tống Kiến Hoa ngơ, cưới nhau rồi mỗi lần ngủ với tôi xong lại viết thư sám hối gửi cho Tô Thu Nguyệt.
“Nguyệt nhi, kiếp này dù không thể bên em, trong tim , người lý tưởng mãi mãi chỉ có em.”
Ngay cả con tôi cũng xem thường tôi là phụ nữ nhà quê thất học, hết lần này đến lần khác khuyên tôi nên tự giác ly hôn để tác thành cho của ba nó và Tô Thu Nguyệt.
Còn thân tôi – Lâm Kiều Kiều – rõ ràng là con giám đốc nhà máy, lại bị chồng là doanh trưởng Tống Kiến Quân lừa lấy toàn bộ của hồi môn và tiền lương trong suốt hai mươi năm, lấy cớ là để mua nhà.
Đến khi bệnh nặng, ấy mới định bán nhà thì phát hiện giấy chứng nhận nhà đất là giả. Thì ra Tống Kiến Quân đã sớm dùng tiền đó mua nhà trả góp cho Tô Thu Nguyệt ở thủ đô.
Một bộ quần áo của Tô Thu Nguyệt cũng đáng giá bằng cả tháng lương của ấy.
Khi tôi cầu xin ta trả lại số tiền thuộc về mình, thì cả chồng và con đều chê trách .
“Cô là loại đàn bà chỉ biết đến tiền, sao có thể so với Thu Nguyệt không ham hư vinh chứ. Cô bệnh cũng là báo ứng thôi.”
“Đúng , chỉ có dì Tô hiền lành và cao thượng mới xứng mẹ tôi!”
Chúng tôi hai người vất vả cả đời, cuối cùng trắng tay, tức đến mức cùng nhau chết bệnh.
Đời này lại, tôi phải vào đại học, ấy sẽ trở thành phú bà. Không có hai chúng tôi trải đường, đám tra nam tiện nữ kia còn mơ sống sung sướng? Mơ đi!
…
1
Khu tập thể vốn đang rộn ràng bỗng trở nên lúng túng khi tôi và Lâm Kiều Kiều ôm nhau khóc nức nở, tuyên bố huỷ hôn.
Khách khứa đi qua đi lại bắt đầu thì thầm bàn tán, trong lời không thiếu hàm ý chúng tôi bị điên.
Ai trong khu chẳng biết hai em sinh đôi nhà họ Tống có tiền đồ sáng lạn.
Nếu không phải vài nhà đã đính ước từ lâu, thì chắc hẳn con các nhà khác đã chen lấn vỡ đầu để gả vào nhà họ Tống.
Nhưng tôi ôm chặt Lâm Kiều Kiều, trong lòng hai đứa chỉ có cảm giác may mắn vì thoát chết.
Nhà họ Tống trong mắt người khác là miếng bánh thơm, còn trong mắt chúng tôi lại là hố lửa – tuyệt đối không thể nhảy vào nữa!
Đời này, ai muốn cưới thì cưới, hai chúng tôi không chơi nữa!
Hai em nhà họ Tống không ngờ chúng tôi lại lật kèo ngay tại chỗ, tức đến mức mặt mày tái mét.
Tống Kiến Hoa mặc áo sơ mi trắng, trông thư sinh nho nhã, lông mày chau chặt.
“Trình Lập Hạ, kết hôn là chuyện cả đời, bao nhiêu người đang , em đừng loạn nữa!”
“Tiệc cưới sắp bắt đầu rồi, giờ em lại đòi huỷ hôn sao?”
“Chỉ vì giải vài bài cho Thu Nguyệt trước kỳ thi đại học thôi mà em lớn chuyện à?”
Tôi lạnh một tiếng.
Anh ta không nhắc thì tôi còn suýt quên vụ này.
Trước kỳ thi đại học, Tống Kiến Hoa chủ đề nghị dạy kèm tôi.
Nhưng mỗi lần tôi đến học, ta lại xin lỗi rồi bỏ đi tìm Tô Thu Nguyệt.
Lúc đó ta lừa tôi rằng, Tô Thu Nguyệt học dở hơn tôi, nên cần ta hơn.
Mãi đến hàng chục năm sau, khi ta uống say, tôi mới nghe sự thật.
Tô Thu Nguyệt đã cầu xin ta, không muốn tôi thi điểm cao hơn ta.
Vậy nên ta mới bày ra cách này để níu chân tôi lại.
Không ngờ cuối cùng tôi vẫn đậu đại học, thế là ta mới nảy ra ý định ăn cắp thư báo trúng tuyển của tôi để Tô Thu Nguyệt thế chỗ.
Tôi đã gì sai mà phải bị tính kế như ?
Chỉ vì tôi ngưỡng mộ ta, vì tôi học giỏi hơn Tô Thu Nguyệt sao?
Tôi đáng lẽ đã có một tương lai tươi sáng, tất cả đều bị tên tra nam và tiện nữ hủy hoại.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi càng thêm oán hận.
“Đúng , tôi nhỏ nhen đấy, chẳng phải biết từ ngày đầu rồi sao?”
“Tôi là vị hôn thê của , sao mỗi lần tôi gọi đến học lại bị Thu Nguyệt kéo đi?”
“Anh có biết đã tôi lãng phí bao nhiêu thời gian không? Đừng viện lý do là ta học kém hơn tôi nên cần hơn. Cô ta có tương lai, còn tôi thì không chắc chứ gì?”
Kiếp trước, tôi luôn lo sợ khiến Tống Kiến Hoa không vui, nên chưa bao giờ ra những lời này.
Cũng vì thế mà khi tôi bị thế chỗ, mọi người trong khu mới nhạo tôi học ngày học đêm mà vẫn thi trượt.
Nhưng lần này, tôi sẽ không ngu ngốc mà che giấu cho ta nữa.
Tôi chất vấn rành rọt, từng chữ vang dội rõ ràng. Những hàng xóm đang xì xào bàn tán trong khu tập thể lập tức im bặt, ánh mắt Tống Kiến Hoa đều mang theo vẻ khó hiểu.
Đúng như tôi , tôi là vị hôn thê đã đính hôn từ sớm với ta, thời gian ôn thi quý giá đến thế, sao ta có thể ra chuyện như ?
Bảo Tống Kiến Hoa phải giải thích, ta cũng chẳng lời nào, chỉ có thể mặt đỏ gay, miễn cưỡng cúi đầu xin lỗi.
“Là suy nghĩ không chu đáo, Lập Hạ, xin lỗi em.”
“Nhưng kết hôn đâu phải chuyện . Kết quả còn chưa có, em cũng không thể vì chuyện này mà xử như tội tử hình chứ?”
Tôi còn đang định mình không cưới nữa, thì phía sau bất ngờ có một lực đẩy mạnh khiến tôi loạng choạng nhào về phía Tống Kiến Hoa.
Tôi cố gắng lắm mới giữ thăng bằng, không ngã vào lòng ta. Quay đầu lại, thì thấy ba mẹ tôi đang đứng đó, mặt đầy bất mãn.
“Lập Hạ, giận dỗi chút là rồi, nên biết điểm dừng. Đừng để người ta nghĩ là ba mẹ nuông chiều con đến hư hỏng!”
“Đúng , đừng nông cạn thế. Bỏ lỡ một người ưu tú như Kiến Hoa, sau này có mà hối cũng không kịp!”
Nghe chính cha mẹ ruột mình ra những lời này, tim tôi đau nhói.
Kiếp trước, khi lòng tự trọng của tôi chưa bị mài mòn đến trơ trụi, tôi thật ra cũng từng có ý định ly hôn.
Nhưng cũng chính là ba mẹ, sau khi biết chuyện thì mắng tôi một trận tơi bời.
Họ tôi không biết hưởng phúc, rằng phụ nữ ai mà chẳng phải sống như . Chỉ cần tròn vai người vợ, người mẹ, thì chồng con sẽ quay về thôi.
Từ đó tôi không dám nhắc đến chuyện ly hôn nữa.
Nhưng rốt cuộc vì sao? Tôi không thể sống tốt nếu không có Tống Kiến Hoa sao?
“Tôi không muốn cưới. Hai người thích thì tự mà cưới đi!”
Nói xong, tôi xoay người định bỏ đi.
Nhưng ba mẹ tôi liếc nhau một cái, mỗi người một bên giữ chặt lấy tay tôi.
“Tôi thấy con đúng là mọc cánh cứng rồi! Khách khứa đông đủ cả rồi, hôm nay dù con có muốn hay không thì đám cưới này cũng phải tổ chức cho xong!”
“Xin lỗi bên thông gia nhé, để các chị chê rồi. Con bé này đang trong tuổi nổi loạn thôi, nhốt lại là .”
Bạn thấy sao?