6.
Tại thao trường của đơn vị, Tống Lẫm đang huấn luyện thì bất chợt có một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng. Như thể có thứ gì đó đột nhiên biến mất, khiến thấy một khoảng trống khó hiểu trong tim.
Anh cau mày. Lâm Tiểu Lan mấy hôm nay cư xử thực sự rất kỳ lạ, khiến có chút bất an.
Chẳng lẽ… mình đã quá?
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, lập tức lắc đầu phủ nhận. Anh là chồng chưa cưới của , chẳng lẽ lại không có quyền quyết định thay vợ? Chỉ là một suất trở về thành phố, ta dựa vào đâu mà tranh giành với Giang Vân?
Huống chi đã đồng ý cưới ấy rồi. Đó không phải là sự bù đắp lớn nhất sao?
Nhưng nếu như… ấy không muốn lấy , là thật thì sao?
Tống Lẫm bị chính suy nghĩ ấy cho chột dạ. Không thể nào, tuyệt đối không thể. Lâm Tiểu Lan đến khắc cốt ghi tâm, cả đội sản xuất, thậm chí trong doanh trại ai cũng biết.
Cô ấy chỉ là đang ghen, đang giận dỗi thôi.
Nếu giờ lùi bước, thì còn gì là khí phách đàn ông? Còn đâu là tôn nghiêm của một quân nhân?
Nghĩ đến đây, Tống Lẫm hạ quyết tâm. Lần này nhất định phải giam ba ngày, để học cách ngoan ngoãn lại.
Anh quay lại chuyên tâm huấn luyện.
Bỗng một binh sĩ trẻ từ ngoài doanh trại hớt hải chạy đến, vừa thở vừa báo:
“Trung đội trưởng Tống, có người đến tìm ngoài cổng, là chuyện gấp lắm!”
Tống Lẫm nghi hoặc bước ra, chưa kịp rõ mặt người đến, Giang Vân đã lao thẳng vào lòng , hoảng hốt gào lên:
“Anh Lẫm, danh sách trở về thành phố công bố rồi, mà người chọn lại là Lâm Tiểu Lan!”
“Cái gì?” Tống Lẫm sững người. “Không thể nào, tôi đã sớm dặn dò đội trưởng Tôn rồi!”
Giang Vân đỏ hoe cả mắt, vẻ mặt tội nghiệp yếu ớt:
“Nhất định là Lâm Tiểu Lan đã cho đội trưởng Tôn cái gì đó, nên bọn họ mới dám trắng trợn cướp đi suất của em. Anh Lẫm, em chỉ là một người phụ nữ dắt theo con nhỏ, sống ở quê sao mà trụ nổi đây…”
Sắc mặt Tống Lẫm đen lại. Lâm Tiểu Lan, dám to gan đến mức này, ngày càng không biết điều!
Anh ta lập tức đưa Giang Vân đến thẳng đội sản xuất, khí thế hừng hực.
Một cước đạp tung cửa, Tống Lẫm nghiến răng chất vấn:
“Đội trưởng Tôn! Chuyện suất về thành phố là sao? Ông nợ tôi một lời giải thích!”
Đội trưởng Tôn cau mày khó chịu trước thái độ hỗn xược của ta, thân phận đối phương không dễ đắc tội, ông chỉ có thể nén giận, gọn lỏn:
“Trung đội trưởng Tống, đây là mệnh lệnh trực tiếp từ cấp trên đưa xuống, rõ không phép thay thế suất của Lâm Tiểu Lan. Việc này tôi không can thiệp .”
Sắc mặt Giang Vân lập tức tái nhợt, hai tay siết chặt lấy vạt áo của Tống Lẫm.
“Anh Lẫm… phải sao bây giờ? Lâm Tiểu Lan sao lại có thể quen người ở trên?”
Trong lòng Tống Lẫm cuộn trào một cơn tức giận vô hình, chẳng biết trút vào đâu.
Hay lắm, Lâm Tiểu Lan… là đánh giá thấp rồi!
Tống Lẫm vỗ nhẹ lên mu bàn tay Giang Vân, giọng trấn an:
“Yên tâm, chuyện này nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em. Danh sách công bố rồi cũng không sao, để ta ký vào giấy từ bỏ quyền lợi là . Anh không tin cấp trên lại không chấp nhận!”
“Cô ấy… ấy chịu ký không?” Giang Vân có chút lo lắng, tim đập thình thịch, một dự cảm chẳng lành dâng trào trong lòng.
“Hừ, ta dám không nghe lời tôi chắc?”
Tống Lẫm chưa bao giờ nghi ngờ sự kiểm soát của mình với Lâm Tiểu Lan. Cho dù có giở trò thế nào đi nữa, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta — người chồng chưa cưới.
Chỉ cần ta mang chuyện “không cưới” ra uy hiếp, Lâm Tiểu Lan chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Hai người vừa về tới nhà, Tống Lẫm đẩy cửa, giọng gầm lên đầy giận dữ:
“Lâm Tiểu Lan, cút ra đây cho tôi! Cô đã ra cái trò tốt đẹp gì hả?!”
Đáp lại ta, chỉ là một khoảng im lặng đến ngột ngạt.
Tống Lẫm nhíu mày. Khi nhận ra cửa nhà đã bị mở khóa, lập tức cảm thấy có điều không ổn.
Trong phòng… trống không.
Lâm Tiểu Lan bỏ trốn?
Người phụ nữ vô ơn đó, lại dám bỏ nhà đi!
Tống Lẫm đang muốn nổi trận lôi đình thì một luồng hoảng loạn vô hình từ đâu dâng lên, khiến ta nghẹn lại.
Như bị ma xui quỷ khiến, bước vào phòng ngủ, mở tủ quần áo — trống rỗng.
Đảo mắt khắp căn nhà, toàn bộ đồ đạc của Lâm Tiểu Lan đều biến mất không dấu vết.
Chẳng lẽ… ấy thực sự rời đi, một lời cũng không để lại, lặng lẽ trở lại thành phố?
Cô ấy không sợ giận dữ, không sợ bị hủy hôn sao?
Một cơn đau như bóp nghẹt trái tim ập đến, giống như có thứ gì đó quý giá bị người ta đột ngột giật đi mất.
Anh nhớ lại cảm giác bất an kỳ lạ trên thao trường sáng nay — hóa ra, là điềm báo trước.
Đúng lúc đó, sau lưng vang lên tiếng khóc thút thít của Giang Vân:
“Anh Lẫm, em thật sự không ngờ Tiểu Lan lại độc ác đến . Cướp mất suất của em, rồi chẳng chẳng rằng bỏ đi… Hu hu hu…”
Nếu là trước kia, chỉ cần nghe Giang Vân khóc thôi là đã xót xa không chịu nổi. Nhưng lần này, chẳng hiểu vì sao, Tống Lẫm lại thấy vô cùng bực bội.
Anh gắt lên:
“Khóc cái gì mà khóc? Suất về thành phố vốn dĩ là của Tiểu Lan. Nếu ai cướp ai, thì cũng là chúng ta cướp của ấy!”
Tiếng khóc của Giang Vân lập tức im bặt, sững người Tống Lẫm. Anh chưa bao giờ tỏ ra khó chịu với như .
Chưa kịp mở miệng, Nhuyệt Nhuyệt đã từ trong nhà chạy ra, giơ nắm tay nhỏ xíu thùm thụp vào ngực Tống Lẫm.
“Bố xấu! Mẹ vì bố mà trẹo cả chân, không mắng mẹ!”
7.
Tống Lẫm khẽ cau mày:
“Vì ? Là sao?”
“Dĩ nhiên là vì đuổi mụ đàn bà xấu kia đi! Mẹ tự mình ngã mà… Ưm…”
Giang Vân hoảng hốt bịt chặt miệng Nhuyệt Nhuyệt, vội vàng gượng:
“Anh Lẫm, trẻ con bậy, đừng tin con bé…”
Sắc mặt Tống Lẫm lập tức sa sầm:
“Giang Vân, hôm đó em ngã là tự em cố , rồi đổ tội cho Tiểu Lan?”
“Không… không phải …” Giang Vân ấp úng, chẳng thể thành câu.
Tống Lẫm giận đến mức run cả người:
“Giang Vân, em thật là độc ác! Anh đúng là mù mắt mới đi tin em!”
Anh nhớ lại ngày hôm đó, mình không hỏi rõ trắng đen đã vung tay tát Lâm Tiểu Lan một cái. Giờ nghĩ lại, tim đau như dao cắt, hối hận ngập tràn.
“Anh Lẫm… em cũng chỉ là lúc đó hồ đồ… Em sợ Tiểu Lan giành mất , em với con bé sống côi cút, biết bấu víu vào đâu để sống tiếp…”
Giang Vân vừa lau nước mắt vừa cố tỏ ra tội nghiệp, dáng vẻ đáng thương không thể tả.
Một luồng ánh sáng chói bất ngờ phản chiếu vào mắt Tống Lẫm, khiến nheo mắt lại.
Lúc này mới nhận ra trên cổ tay Giang Vân đang đeo một chiếc vòng tay bằng vàng sáng bóng, lấp lánh dưới nắng.
Còn Nhuyệt Nhuyệt thì mặc váy công chúa mới tinh, chân mang đôi giày da nhỏ xíu sáng bóng, vừa là biết đắt tiền.
Tống Lẫm giận đến mức giọng cũng run lên:
“Số tiền đưa để hai mẹ con phòng thân, các người lại tiêu xài hoang phí thế này sao?”
Giang Vân hoảng hốt đưa tay che vội chiếc vòng vàng trên cổ tay.
Ánh mắt ta đảo nhanh, giọng mềm mỏng dịu dàng:
“Anh Lẫm, em chỉ nghĩ là sắp cùng về thành phố rồi, nên mới muốn sắm vài thứ tử tế một chút… Cũng là để không khiến mất mặt…”
“Đó là tiền hồi môn của Tiểu Lan! Chính ấy còn đang mặc áo quần vải thô, tiêu xài thế mà lương tâm không thấy cắn rứt sao?”
Giang Vân bĩu môi, buột miệng:
“Cô ta chỉ là một con đàn bà nhà quê, gì xứng đáng dùng những thứ tốt như ?”
Vừa dứt lời, ta chợt nhận ra mình đã lỡ miệng, liền vội vàng chữa lại:
“Ý em là… dù sao Tiểu Lan cũng sẽ ở lại nông thôn việc nặng, mấy thứ này với ấy cũng chẳng dùng đến…”
Tống Lẫm trầm mặt, giọng lạnh như băng:
“Giờ người phải ở lại nông thôn là . Vậy cũng không cần dùng những thứ đắt tiền này gì.”
“Mau đem mấy thứ đó trả lại, đem tiền đưa cho Tiểu Lan. Nếu không, đừng trách tôi trở mặt không nể .”
Giang Vân chết sững.
“Anh Lẫm… sao có thể với em? Em không thể ở lại đây!”
“Tại sao Tiểu Lan ở lại , còn thì không?”
“Cô ta quen việc nặng, em thì không! Em sao mà chịu nổi cảnh lam lũ cực khổ đó!” – Giang Vân trợn to mắt, gào lên mất kiểm soát.
Tống Lẫm nghiến chặt hàm. Trước giờ chưa từng nhận ra, Giang Vân lại là người ích kỷ và ngạo mạn đến mức này.
“Từ giờ mỗi tháng tôi sẽ không đưa tiền cho nữa. Tiền trợ cấp tử sĩ đủ để và Nhuyệt Nhuyệt sống. Còn tiền của tôi, sẽ đưa cho vợ tương lai của tôi — Lâm Tiểu Lan.”
“Không thể nào!” – Giang Vân hét lên chói tai.
“Tống Lẫm, em! Người luôn là em! Lâm Tiểu Lan thì là cái thá gì chứ? Cô ta cũng xứng giành với em sao?”
“Tôi tuyệt đối không thể ở lại cái vùng quê nghèo rớt này, tuyệt đối không thể! Anh phải giành lại suất trở về thành phố cho em!”
Khuôn mặt Giang Vân vặn vẹo, ta điên cuồng túm lấy cánh tay Tống Lẫm, bị hất mạnh ra.
Không một lời, Tống Lẫm quay người bỏ đi, đóng sập cửa lại sau lưng.
Trong đầu lúc này chỉ có một suy nghĩ — phải tìm lại Lâm Tiểu Lan.
Bạn thấy sao?