Trọng Sinh Về Những [...] – Chương 2

Chương 2

3.

Trên con đường dẫn đến đội sản xuất, một giọng đột ngột vang lên phía sau lưng tôi. “Ồ, chẳng phải là Tiểu Lan sao? Đi đâu mà gấp gáp thế?”

Bước chân tôi khựng lại, quay đầu liền thấy nụ đầy khiêu khích của Giang Vân.

“Không liên quan đến .”

Tôi toan rảo bước đi tiếp, Giang Vân lập tức dang tay chắn ngang đường.

“Hừ, định đi tìm Lẫm à? Tôi khuyên nên biết điều một chút đi, trong lòng Lẫm chỉ có tôi thôi. Cô chẳng qua chỉ là một ‘vị hôn thê’ hữu danh vô thực!”

Tôi nhếch môi lạnh:

“Đã không tôi, sao ta không dứt khoát hủy hôn, cưới luôn cho rồi?”

Thấy sắc mặt Giang Vân thoắt cái tối sầm, tôi càng mỉa mai.

Năm đó, khi chồng Giang Vân hy sinh, Tống Lẫm đã đính hôn với tôi.

Dù trong lòng ta tràn đầy thương xót và chiều Giang Vân, lại không muốn mang tiếng bỏ rơi hôn thê, dòm ngó vợ con của chiến hữu.

Thế là ở kiếp trước, ta cưới tôi về chỉ để tấm bình phong.

Còn người thật sự sống cùng ta, nhận cảm và tiền bạc — lại là mẹ con Giang Vân.

, Tống Lẫm vẫn luôn mang trong lòng cảm giác tội lỗi… không phải dành cho tôi.

Ánh mắt Giang Vân lạnh như băng, ta đột ngột túm lấy cổ tay tôi, nghiến răng :

“Cưới ấy thì sao? Cả đời cũng chỉ là một con đàn bà nhà quê! Người theo Lẫm về thành phố là tôi!”

“Sớm muộn gì ấy cũng sẽ cưới tôi. Đến lúc đó, để xem ai mới là người đến cuối cùng!”

Con ngươi tôi khẽ co lại.

Giang Vân… đã sớm biết chuyện suất trở về thành phố!

Tôi lập tức đưa tay nắm chặt lấy ta, định truy hỏi cho rõ.

Nào ngờ Giang Vân lập tức thay đổi sắc mặt, cả người ngã ngửa ra sau.

“A!” – ta ngã rạp xuống đất, kêu rên một tiếng, tay ôm lấy cổ chân vẫn trắng trẻo không hề sưng đỏ.

“Tiểu Vân, em sao thế?”

Tống Lẫm đột ngột từ bên cạnh lao ra, ba bước thành hai chạy đến đỡ lấy Giang Vân. Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghi ngờ tôi chằm chằm.

“Anh Lẫm, đừng trách Tiểu Lan…” Giang Vân khẽ cắn môi, giọng nhẹ như gió thoảng, đầy vẻ nhẫn nhịn.

“Tiểu Lan giận cũng là vì lý do chính đáng… Cô ấy con mắc nợ, mẹ phải trả. Nhuyệt Nhuyệt xô ngã ấy hôm qua, ấy muốn đáp lại… cũng là điều dễ hiểu mà. Em chỉ bị trật mắt cá chân thôi, không sao đâu.”

Nói đoạn, ta giả vờ vùng dậy muốn đứng lên, lại “a” lên một tiếng vì đau, cả người vô lực ngã vào lòng Tống Lẫm.

“Chát!”

Một cái tát giòn tan vang lên.

Tôi sững sờ.

Đưa tay sờ lên má nóng rát, một lúc lâu cũng không thành lời.

Tống Lẫm cũng sững người — chính ta cũng không ngờ mình lại ra tay.

Anh ta bàn tay mình như không tin nổi, rồi lập tức quay đầu đi, lạnh lùng :

“Cái tát này là để dạy dỗ . Lâm Tiểu Lan, tôi không ngờ lại trở nên độc ác như .”

Tôi ôm mặt, nước mắt cuối cùng cũng trào ra không thể kìm nổi.

“Tống Lẫm, tưởng là ai? Dựa vào đâu mà đánh tôi!”

“Dựa vào việc tôi là vị hôn phu của ! Cô mất cha mẹ, thì để tôi thay họ dạy dỗ !”

“Ai tôi còn muốn lấy ? Tống Lẫm, đúng là tự cho mình là trung tâm! Tôi cho biết — đời này, tôi không bao giờ lấy !”

Tôi gào lên, giận dữ đến run cả người.

Biểu cảm ấy khiến Tống Lẫm sững lại vài giây, như thể lần đầu tiên thật sự thấy tôi. Nhưng rất nhanh, ta lại nhếch môi khinh thường:

“Lâm Tiểu Lan, bớt giở mấy trò giả vờ buông để thắt chặt đi. Tôi không phải loại dễ mắc câu đâu.”

“Cô không cha không mẹ, ngoài tôi ra thì còn biết dựa vào ai?”

Tôi lau đại nước mắt trên mặt, ánh mắt lạnh lẽo thẳng vào Tống Lẫm:

“Cho dù có chết, tôi cũng không bao giờ lấy .”

Dứt lời, tôi quay lưng đi không ngoảnh lại, bước thẳng về phía đội sản xuất.

4.

Vừa bước vào phòng của đội trưởng, tôi đi thẳng vào vấn đề:

“Đội trưởng Tôn, cháu đến để hỏi việc xin trở về thành phố của mình, hồ sơ đã duyệt chưa ạ?”

“Ơ, là Tiểu Lan à…”

Đội trưởng Tôn thoáng giật mình, có chút luống cuống, vội úp một tờ giấy lên bàn.

Ông ta cố ra vẻ tiếc nuối:

“Thật đáng tiếc, đơn không phê duyệt. Nhưng cháu cũng đừng buồn, thanh niên ở lại nông thôn cũng có thể tỏa sáng mà…”

Không để ông ta hết, tôi nhanh tay đoạt lấy tờ giấy kia.

Quả nhiên — là văn bản phê duyệt cho tôi trở lại thành phố!

“Cô gì mà tự tiện cầm đồ của tôi!” – Đội trưởng Tôn hoảng hốt, giật lại tờ giấy.

“Rõ ràng là đã duyệt, sao lại dối cháu? Cháu từng đắc tội gì với sao?”

Đội trưởng Tôn do dự một lúc, rồi thở dài :

“Tiểu Lan… là ý của Trung đội trưởng Tống.”

“Anh ta , suất trở về thành phố của cháu nên nhường cho Giang Vân. Cô ấy mệnh khổ, hoàn cảnh đáng thương, cháu nhất định sẽ hiểu cho ấy…”

“Tôi hiểu cho ta, thì ai hiểu cho tôi? Tống Lẫm là gì của tôi mà dám tự tiện quyết định thay? Anh ta lấy quyền gì mà đem thứ thuộc về tôi, dâng không cho người khác?”

“Tiểu Lan,” – đội trưởng Tôn khẽ thở dài, giọng nghiêm nghị –

“Dù sao thì Trung đội trưởng Tống cũng là vị hôn phu của cháu. Cháu không nên trái ý ấy…”

“Tôi cũng là vì tốt cho thôi. Với phụ nữ, hạnh phúc lớn nhất chính là lấy một người đàn ông tốt. Trung đội trưởng Tống sắp thăng lên đại đội trưởng rồi, tiền đồ vô hạn — nên biết nắm bắt cho thật chắc!”

Tôi cố lục tìm lại ký ức.

Kiếp trước, mấy năm sau khi Tống Lẫm về lại thành phố, đội trưởng Tôn cũng thăng chức nhanh chóng. Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là Tống Lẫm “đền đáp” công lao.

Tôi lạnh giọng :

“Đội trưởng Tôn, biết rõ đang hoại chính sách quốc gia không? Có tin tôi kiện lên Ủy ban Cách mạng không?”

Sắc mặt đội trưởng Tôn lập tức tối sầm lại:

“Con bé này, sao không biết điều gì hết ? Tôi mấy lời này chẳng phải cũng là nghĩ cho thôi sao?”

Ông ta tức tối lấy lại tờ giấy, miễn cưỡng đưa ra cho tôi.

Ngay lúc tôi định đưa tay nhận lấy, một bóng người bất ngờ chen ngang, giật phắt tờ tài liệu từ giữa tay chúng tôi.

“Lâm Tiểu Lan, em lại đến đây loạn cái gì hả!”

Là Tống Lẫm.

Tôi ngẩng đầu ta, gằn giọng:

“Tống Lẫm, đến nước này rồi còn gì để biện minh? Đưa tài liệu đây, đó là suất về thành phố của tôi!”

Thế Tống Lẫm lại rất bình tĩnh. Anh ta giơ tay lên, không chút do dự xé nát tờ giấy thành từng mảnh.

“Tiểu Lan, nghe lời. Suất đó nhường cho Tiểu Vân, ấy xứng đáng có nó. Em đừng tranh với ấy nữa.”

“Coi như bù đắp, sẽ cưới em, cho em một danh phận.”

“Ai thèm cái danh phận rác rưởi của !”

Tôi gào lên tuyệt vọng, lao về phía những mảnh giấy đang bay tán loạn trong không khí, cố níu lấy thứ vốn thuộc về mình.

5.

Tống Lẫm siết chặt hai tay tôi, khiến tôi không thể đậy.

Ánh mắt ta sâu thẳm, giọng mang theo vẻ chân thành giả tạo:

“Tiểu Lan, biết em giận, vì ghen nên mới những lời đó. Nhưng thề, giữa và Tiểu Vân thật sự không có gì. Em yên tâm, người vợ duy nhất của … luôn luôn là em.”

“Tôi sẽ đi báo lên văn phòng Thanh niên trí thức, lên Ủy ban Cách mạng tố cáo các người! Bọn cầm thú các người!”

Tôi gào lên như phát điên, giọng khản đặc vì giận dữ.

Tống Lẫm chẳng chẳng rằng, cúi người bế thốc tôi lên vai, vừa đi vừa quay đầu lại đội trưởng Tôn, gượng xin lỗi.

Sau đó, ta sải bước rời khỏi phòng.

Về đến nhà, Tống Lẫm ném tôi vào phòng ngủ rồi lập tức khóa trái cửa lại.

Giọng ta đầy trách móc:

“Tiểu Lan, lần này em quá đáng thật rồi. Dám ầm ĩ lên tận đội sản xuất — bây giờ đang là thời điểm then chốt để đề bạt lên đại đội trưởng, em có từng nghĩ đến việc người khác sẽ thế nào không?”

“Làm vợ , em phải dịu dàng biết điều, tính khí cũng nên mài bớt lại đi. Trước tiên cứ đói một ngày, tự ở nhà mà suy ngẫm cho kỹ.”

“Chờ đến khi danh sách trở về thành phố công bố xong, mọi việc yên ổn rồi, sẽ thả em ra.”

Nói xong, ta xoay người rời đi, không buồn quay đầu.

Tôi tuyệt vọng dựa vào tường, rồi chậm rãi trượt xuống ngồi bệt trên đất.

Không biết đã qua bao lâu, một giọng bất ngờ vang lên ngoài cửa:

“Tiểu Lan, em ở trong đó à? Có sao không?”

Tôi bừng tỉnh, ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc — là Tiểu Triệu, cảnh vệ của bác Ôn!

Trước khi đến đội sản xuất, tôi đã có chuẩn bị: lén đến gặp bác Ôn, người từng là đồng đội thân thiết của cha tôi.

Kiếp trước khi tôi phải sống chật vật ở quê, chỉ có bác Ôn và con trai bác – Ôn Triệu Xuyên – thi thoảng gửi chút tiền gạo giúp đỡ tôi sống qua ngày.

Lúc này, bác Ôn vẫn đang tại ngũ, nghe xong chuyện của tôi thì nổi trận lôi đình, vỗ ngực bảo sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho tôi.

Vì lo cho sự an toàn của tôi, bác còn cẩn thận phái Tiểu Triệu theo dõi tôi từ xa.

Tiểu Triệu đỡ tôi ra khỏi phòng, trấn an:

“Tiểu Lan, emyên tâm đi, Thủ trưởng Ôn đã thu xếp ổn thỏa cả rồi. Em có thể thuận lợi trở về thành phố.”

Tôi khẽ cắn môi, ngập ngừng một chút rồi thấp giọng hỏi:

“Tôi muốn… đi sớm hơn một chút, có không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...