Tôi khẽ cong môi, nhàn nhạt:
“Đừng vội, ta sắp về rồi đấy.”
Tôi về phía cuối con đường, nơi Trì Triêu – hay đúng hơn là ‘Trì Dự giả’ – đang vội vã chạy về, vẻ mặt chật vật, áo quần lấm lem, đầy nôn nóng.
Tôi thật sự rất mong chờ, khoảnh khắc ta hớt hải đến công ty thì phát hiện ra công ty đã bị tôi bán cho chính kẻ thù không đội trời chung của ta, thì gương mặt đó sẽ biến sắc thế nào.
Khi vừa về đến nhà, thấy mẹ và người bị đuổi khỏi biệt thự, nét mặt Trì Triêu gần như vặn vẹo.
Ánh mắt ta đầy oán hận, nghiến răng ken két tôi:
“Hứa Thời Vi, điên rồi phải không?!”
Hạ Nam lao vào lòng ta, khóc rưng rức:
“Anh ơi, con khốn đó đuổi cả em và mẹ ra ngoài!”
Trì Triêu ôm chặt lấy ta, đau lòng vô cùng.
Tôi từ tốn rút sổ đỏ, giơ ra cho ta . Trên bìa rõ rành rành là tên tôi.
Ánh mắt Trì Triêu lập tức tối sầm, dường như sực nhớ ra điều gì, gương mặt tái mét, nuốt nước bọt khó khăn:
“Cô không chỉ sang tên căn nhà… mà còn bán luôn công ty?”
Biệt thự này, và cả công ty kia – là tâm huyết cả đời của ta. Mà giờ tất cả… đều nằm trong tay tôi.
“Tôi là vợ chính thức của Trì Dự. Tôi thừa kế nhà và công ty của chồng mình thì có gì sai?”
Tôi nhướng mày, giọng thản nhiên:
“Tôi không biết điều hành công ty, bán lấy tiền có gì sai?”
Nghe , mắt Hạ Nam lập tức lóe lên tia ghen tỵ, khuôn mặt trắng bệch vì tức:
“Chồng còn chưa lạnh xác, mà đã dám đến thế?! Cô không sợ ban đêm ấy về tìm à?!”
Tôi bật khẽ, ánh mắt lướt qua cả ba người, lạnh nhạt mà đầy ẩn ý:
“Có tìm thì cũng không phải tìm tôi.”
Nếu Trì Triêu mà biết, sau khi mình chết, em trai ruột lại đội xác mình để chiếm tài sản, giành vợ, cướp luôn con…, chắc chắn sẽ tức đến đội mồ sống lại.
“Cô có ý gì?!” – Trì Triêu mặt tái nhợt, trong mắt chợt lóe lên hoảng loạn.
Tôi nhếch môi, hờ hững liếc mắt ta:
“Anh nghĩ che giấu bao lâu? Diễn kịch vụng như … ai mà tin nổi.”
Tôi dòng tin nhắn trong điện thoại, khẽ một tiếng.
“Chồng tôi có tìm tôi không thì tôi không biết. Nhưng… chủ nợ của trai thì sắp đến rồi đấy.”
Chắc Trì Triêu (đang giả Trì Dự) còn chưa biết đâu – kiếp trước, vì chiều theo những ham muốn vô đáy của Hạ Nam, Trì Triêu đã vay một khoản nợ khổng lồ bên ngoài.
Kiếp trước, ta chết, người bị khai tử là Trì Triêu, nợ đương nhiên theo ta xuống mồ.
Nhưng nay, cái tên “Trì Triêu” ấy lại đang sống sờ sờ ra đây.
Tôi thật sự muốn xem, bây giờ tay trắng chẳng còn gì, Trì Triêu sẽ lấy gì để trả món nợ đó?
Phía xa, tôi đã thấy một nhóm người mặc vest đen tiến lại.
Tôi ôm con lên, bình thản bước vào biệt thự, cất giọng dịu dàng:
“Con ngoan, về nhà thôi.”
Sau lưng tôi là tiếng hét, hoảng loạn vang lên từng đợt:
“Mấy người là ai?! Đây là xã hội pháp trị, không thể bậy như thế!”
“A a a! Cứu với!”
“Trời ơi… Hứa Thời Vi, mở cửa cho bọn tôi đi mà!”
Tôi nghe tiếng gào khóc càng lúc càng lớn phía sau, từng bước một khép cánh cửa lại.
CHƯƠNG 6 TIẾP:
Bạn thấy sao?