“Bố mẹ thì sao đủ sức nuôi? Thế là họ cũng vứt bỏ luôn đứa bé.”
Câu dứt khoát khiến Tống Tuyết chết lặng tại chỗ.
Mẹ tôi luống cuống bật dậy, vội vã cãi:
“Không phải bỏ! Tôi nhờ người mang tới công ty Tống Lâm rồi!”
Bác Hoàng bĩu môi khinh thường:
“Hôm cưới của Tống Lâm tôi có đến, chẳng thấy đứa bé nào cả.”
“Phải đấy, hai ông bà nhà họ Tống không thể ăn bậy bạ đâu!”
Mẹ tôi càng lúc càng hoảng, liền quay sang mắng Tống Tuyết:
“Tiểu Tuyết, con đừng hồ đồ nữa! Chị con đã nuôi con bao nhiêu năm, con phải biết ơn mới đúng!”
“Nhìn con xem, thi đỗ Thanh Hoa rồi đấy!”
Bà bắt đầu lo chuyện sẽ không thu xếp êm đẹp , đặc biệt là khi thấy ánh mắt tôi lạnh như băng, bà bỗng dưng sợ hãi, lập tức chuyển giọng.
Tống Tuyết vội lau nước mắt, nức nở với tôi:
“Chị… có lẽ là em hiểu lầm… Nhưng con à, mẹ mới là mẹ ruột của con!”
Con trai tôi ta đầy sửng sốt, rồi lại sang tôi, thẳng thừng :
“Cô dối! Tôi không phải con của !”
Mẹ chồng tôi – người luôn điềm tĩnh từ nãy tới giờ – đột ngột bước lên, vung tay tát thẳng vào mặt Tống Tuyết:
“Cô còn dám bậy nữa à?!”
6
“Đó là cháu nội của tôi, do con dâu tôi mang nặng đẻ đau suốt mười tháng sinh ra!”
“Mang thai từ lúc lập hồ sơ đến lúc sinh đều có ghi chép đầy đủ. Lúc sinh còn bị băng huyết, suýt chút nữa mất mạng, phải chuyển lên bệnh viện thành phố lớn cấp cứu, chúng tôi phải nhờ vả đủ mọi mối quan hệ mới giữ mẹ tròn con vuông!”
“Giờ chỉ mở miệng là bảo cháu tôi là con ? Cô còn biết xấu hổ không?!”
Ba chồng tôi cũng bước lên, giận dữ quát:
“Cô mà còn ăn bậy bạ nữa, tôi báo công an bắt ngay!”
Tống Tuyết mặt mũi sưng đỏ, môi run run, bị tát đến mức không dám ngẩng đầu lên. Cô ta dè dặt liếc tôi một cái, tôi nhướng mày, ánh mắt lạnh tanh, khiến ta khựng lại. Nhưng rồi như thể sực nhớ ra điều gì đó, ánh mắt bỗng sắc bén hẳn lên.
“Là chị! Là chị Tống Lâm giở trò giả mạo!”
Người đàn ông đi cùng ta gằn giọng:
“Nhà các người bây giờ phất to rồi, còn nghe mở cả nhà hàng trên tỉnh nữa. Mấy cái giấy tờ kia ai mà chẳng giả , chỉ có giám định ADN mới chứng minh tất cả!”
“Con trai, chúng ta đi xét nghiệm đi! Đến lúc đó sẽ rõ ràng trắng đen!”
Con trai tôi không đồng ý, ông bà nội thì che chắn cho mẹ con tôi, trong khi bố mẹ tôi lại đứng về phía Tống Tuyết.
“Lâm Lâm, con đưa đứa bé trả lại cho em đi!”
“Đúng đấy, Tiểu Tuyết ở ngoài kia cực khổ bao nhiêu năm, con không phải cũng đã có hai đứa rồi sao? Con trả lại con cho nó đi!”
Cả hội trường rộ lên bàn tán.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế? Nuôi lớn rồi giờ lại không chịu trả con?”
“Hơn mười năm cảm, dứt là dứt sao? Dù gì cũng là chị em ruột mà!”
“Đừng bậy! Người ta bảo sinh con đẻ cái là thật, sao có thể tự nhiên đòi con của người khác?”
“Tống Tuyết, đây là con , có chứng cứ không? Trên người đứa bé có dấu vết gì đặc biệt không?”
“Bà Tống, bà có tận mắt thấy con mình ôm đứa trẻ về không?”
Hai người đều ngây người, không lời nào.
Tôi bật lạnh lùng:
“Quên với mọi người một chuyện – con trai tôi năm nay mới 15 tuổi, vừa đỗ vào lớp tài năng trẻ của Thanh Hoa!”
“Còn ‘con trai’ mà Tống Tuyết tới, nếu còn sống, năm nay chắc đã 18 tuổi rồi.”
“Chênh lệch tuổi thế này, các người nhận nhầm người rồi!”
Nghe đến đây, cả hội trường sững lại, rồi rần rần nhớ ra.
“Đúng rồi, Minh Viễn mới 15, lúc nó đầy tháng tôi còn đi uống tiệc kìa!”
“Phải đó, nhớ lại rồi, Minh Viễn là con thứ, Tống Lâm sinh sau ba năm kết hôn!”
“Nhà họ Tống hồi đó có ai mời đâu!”
“Phải phải, tôi cũng nhớ ra rồi!”
Sắc mặt bố mẹ tôi lúc này khó coi đến cực điểm, trắng bệch như tờ giấy.
Tống Tuyết thì loạng choạng lùi lại mấy bước, mặt đầy vẻ không thể tin nổi:
“Cô… dối! Tôi hiểu rồi! Nhất định là các người cố khai gian tuổi con để không phải trả lại cho tôi!”
Mọi người ta như kẻ điên, ai cũng lạnh.
Đúng lúc đó, giáo viên đại diện của Thanh Hoa đứng dậy, giọng nghiêm khắc:
“Chính mới là người dối! Nếu thực sự có hành vi gian lận tuổi tác thì kết quả tuyển sinh lớp tài năng sẽ bị hủy ngay lập tức! Chúng tôi sẽ báo cáo sự việc lên Bộ Giáo dục, đồng thời giao cho công an điều tra rõ ràng. Vì khi nộp hồ sơ, Minh Viễn đã xác nhận là mới 15 tuổi!”
Con trai tôi lúc này lấy chứng minh thư ra, bước lên một bước, dõng dạc :
“Tôi sẵn sàng đi xét nghiệm ADN với các người, cũng sẵn sàng để cảnh sát xử lý.”
“Nhưng nếu tôi không phải con của các người, thì hãy nhớ kỹ – mọi lời vu khống, bôi nhọ và phạm mẹ tôi, tôi sẽ không tha thứ!”
Minh Viễn là con tôi – do chính tôi mang thai mười tháng, đau đớn sinh ra. Từ nhỏ nó luôn hiếu thuận, hiểu chuyện, chưa từng tôi phải lo lắng. Ba mẹ chồng cũng rất thương tôi, còn con tôi lúc này cũng bước lên cạnh mẹ, rành rọt:
“Mấy người dám sỉ nhục mẹ tôi như , ngoài cái miệng ra thì có chứng cứ gì không?”
“Mẹ tôi có giấy chứng sinh, có hộ khẩu, có chứng minh nhân dân – còn mấy người có cái gì?”
Mặt mẹ tôi lúc này trắng bệch, không thể cãi nổi nữa.
Bà run rẩy tôi:
“Lâm Lâm… nếu Minh Viễn thật sự là con của con… thế… thế còn con trai của Tiểu Tuyết… hiện giờ đang ở đâu?”
ĐỌC TIẾP :
Bạn thấy sao?