Lâm Tư Dương thấy thế định chạy theo, lại sợ bị chị thấy, đành nuốt cục tức, tiếp tục trốn sau đống quần áo, ánh mắt đầy oán hận về phía người mẹ đã hỏng chuyện tốt của mình.
Chị tôi đứng ngây ra đó rất lâu, biểu cảm cố giữ trên mặt hoàn toàn sụp đổ.
Khi cơn khủng hoảng lên đến cực điểm, chị ấy thấy tôi.
Như thể mọi oán hận tích tụ bấy lâu nay cuối cùng cũng tìm nơi để trút xuống, chị ta lập tức cao giọng hét lớn:
“Lâm Thư, có phải mày giở trò không hả!”
Chị ta lẩm bẩm như với chính mình:
“Tao sao mà Hải lại có thể bị con hồ ly tinh đó quyến rũ, hóa ra là mày giở trò sau lưng.”
“Chắc chắn là mày xấu tao với Hải, hoại quan hệ giữa tao với ấy.”
“Con hồ ly tinh đó cũng là do mày tìm đến đúng không? Mày chỉ mong tao không sống yên mà!”
Đến lúc này mà vẫn còn tự huyễn hoặc. Tôi lạnh lùng chị, giọng đầy vẻ mỉa mai:
“Thay vì nghi ngờ tôi, chị nên quan tâm đến đứa con cưng của mình thì hơn.”
“Dù sao giáo tốt đẹp như cũng là do con cưng của chị giới thiệu cho Lâm Hải đấy.”
5
Nghe tôi nhắc đến Lâm Tư Dương, cảm của Lâm Hàn lập tức bùng nổ.
Chị ta hoàn toàn phớt lờ lời khuyên của tôi, mà lại bám vào một suy nghĩ sai lệch.
“Tôi hiểu rồi, có phải ghen tị với biệt thự của tôi, muốn cướp con trai tôi về đúng không?”
Tôi hoàn toàn cạn lời, chẳng buồn đáp lại, quay người định bỏ đi.
Không ngờ, hành này lại khiến chị ta tức giận.
“Lâm Thư, ngay cả cũng muốn giẫm lên đầu tôi sao? Đừng hòng!”
Chị ta hét lên, nhấc cây gậy treo đồ bên cạnh và lao thẳng về phía tôi.
Tôi còn chưa kịp tránh, một bóng người nhanh hơn đã lao ra chắn trước mặt tôi, đẩy mạnh chị ta.
Dù còn nhỏ tuổi, cơ thể của Thẩm Xuyên đã rất khỏe. Chị tôi không kịp phản ứng, bị cú đẩy mạnh của thằng bé ngã lăn ra một bên.
Thẩm Xuyên đứng chắn trước tôi, dùng thân hình chưa lớn hết của mình, kiên quyết bảo vệ tôi.
“Không cho phép bà bắt nạt mẹ tôi!”
Câu ấy khiến sắc mặt của chị tôi thay đổi liên tục.
Chị ta chằm chằm Thẩm Xuyên thật lâu, như thể cuối cùng mới nhận ra đây chính là đứa con ruột của mình từ kiếp trước, khó tin mà mở miệng:
“Không thể nào, mày không phải là một con ch.ó điên sao?”
“Mày đáng lẽ phải đối đầu sống c.h.ế.t với con đàn bà này, sao có thể bảo vệ ta như thế ?”
Chị ta ngạc nhiên, bởi vì kiếp trước, Thẩm Xuyên hoàn toàn không như với chị ta.
Tôi không gì, chỉ xoa đầu Thẩm Xuyên và nhẹ nhàng dặn dò:
“Sau này nếu gặp chuyện như thế này, đừng mạo hiểm lao ra. Hãy trốn sau mẹ, mẹ có thể tự mình giải quyết.”
Thẩm Xuyên bĩu môi, hơi tủi thân:
“Nhưng con sợ mẹ bị ấm ức.”
“Hừ.” Sau một lúc bình tĩnh lại, chị tôi lấy lại thần thái và nhạt.
“Tôi không biết đã cho nó uống loại thuốc mê gì mà nó lại nghe lời như .”
“Nhưng dù sao thì cũng chẳng có ích gì. Sau này nó cũng chỉ là một thằng vô dụng, cứ giữ lấy thằng phế vật đó mà sống. Rồi cuối đời sẽ độc không ai chăm sóc.”
Chị ta cố đứng dậy, cú ngã vừa rồi đã chân bị thương. Chị thử đi thử lại vài lần, chân run lẩy bẩy vẫn không đứng lên .
Đúng lúc này, Lâm Tư Dương – đang trốn trong góc – len lén định chạy đi, liền bị chị ta thấy.
“Con trai ngoan, chân mẹ bị trẹo rồi, con lại đây đỡ mẹ một chút.”
Bị gọi đích danh, Lâm Tư Dương miễn cưỡng bước ra.
Tuy nhiên, khi đến gần chị ta, cậu ta lại nhăn mặt khó chịu:
“Sao mẹ ăn mặc thế này mà cũng ra ngoài?”
Ánh mắt cậu ta đầy sự ghét bỏ:
“Ở cổng trung tâm thương mại còn có mấy đứa học của con. Con luôn với bọn nó rằng mẹ con là quản lý cấp cao. Nếu để chúng nó thấy bộ dạng này của mẹ, thì con biết giấu mặt vào đâu đây?”
Nói xong, Lâm Tư Dương chẳng thèm bận tâm đến trạng của chị , liền quay đầu chạy biến đi mất.
Bạn thấy sao?