Trọng Sinh Về Ngày [...] – Chương 2

2

Nghe chị ta tiếp tục giọng điệu cay độc, chồng tôi xắn tay áo lên, định xông tới đánh chị ta.

Bố mẹ tôi thấy , vội vàng chạy đến can ngăn.

Anh rể Lâm Hải cũng không vui, hừ một tiếng:

“Hàn Hàn chỉ vài câu thôi, cần gì phản ứng dữ dội như thế? Có loại họ hàng như hai người, tôi thấy mất mặt quá——”

Anh ta chưa hết câu, chồng tôi đã bực bội đ.ấ.m thẳng vào mặt ta một cú.

Khi định giáng thêm một cú nữa, tôi giữ tay lại.

“Thôi đi, Thẩm Uy.”

Sống lại một đời, tôi chỉ muốn bù đắp cho đứa con đáng thương của mình.

Còn Lâm Hàn, tôi sẽ có cách trị chị ta, không cần vội lúc này.

Đêm đó, chúng tôi lập tức thủ tục chuyển viện.

Khi đang thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh, tôi nghe thấy tiếng thì thầm từ sau tấm rèm giường bên cạnh.

Giọng chị tôi cố hạ thấp, sự phấn khích thì không thể che giấu .

“Tôi trọng sinh rồi, sau này Tư Dương của chúng ta sẽ trở thành ông chủ lớn.”

Ban đầu, những người khác trong phòng còn không tin, nghe Lâm Hàn kể một cách sinh , ba người dần dần lộ vẻ thèm thuồng.

Dù sao thì ở biệt thự lớn, đạt tự do tài chính mà chẳng phải gì, ai mà chẳng lòng?

Bố mẹ tôi thay phiên nhau bế Thẩm Tư Dương, không, giờ phải gọi là Lâm Tư Dương, miệng không ngớt gọi “cháu ngoan”.

Lâm Hải thì vỗ đùi một cái, tít mắt:

“Đúng là con trai của tôi, rồng giữa loài người.”

Chỉ là khi nhắc đến tôi, Lâm Hàn tỏ vẻ đắc ý:

“Con trai của Lâm Thư sau này sẽ là một thằng lang thang.”

Bố tôi nhíu mày:

“Sau này chúng ta hạn chế qua lại với họ, lỡ bị dây dưa thì rắc rối to.”

Mẹ tôi cũng phụ họa:

“Sau này phải cho Tư Dương học trường tốt, đừng để bị đứa con nhà họ hư.”

Đứng ngoài rèm, tôi nghe rõ mồn một những lời họ .

Chị ta thực sự nghĩ rằng việc Thẩm Tư Dương mở công ty là do năng lực của nó sao?

Kiếp trước, tôi đã nghi ngờ, tại sao tôi và Thẩm Uy, hai người chính trực, luôn phấn đấu, lại có thể sinh ra một người lạnh lùng và ích kỷ như Thẩm Tư Dương.

Đừng đến việc nó không nhận Lâm Hàn là mẹ ruột, nếu tôi không nắm phần lớn cổ phần công ty trong tay, thì nó cũng chẳng thèm tôi bằng ánh mắt tử tế, càng không có chuyện mua biệt thự hay cho tiền đi du lịch khắp thế giới.

Nhưng tôi cũng mong cách xa bọn họ càng nhiều càng tốt.

Nghe tiếng rèm bên kia vẫn còn bàn tán, tôi cầm bát mì ăn liền ném thẳng vào đó, không thèm quan tâm đến tiếng hét hoảng hốt bên trong, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Đây mới chỉ là món quà đầu tiên tôi tặng cho Lâm Hàn.

3

Nhờ kinh nghiệm việc trước đây, mấy năm nay tôi ở công ty việc rất thuận lợi, chức vụ cũng thăng tiến liên tục.

Ngoài giờ , tôi dành toàn bộ thời gian để ở bên cạnh Thẩm Xuyên.

Kiếp trước, dưới sự chèn ép và hành hạ của Lâm Hàn và gia đình chị ta, Thẩm Xuyên từ nhỏ đã học hút thuốc, uống rượu, gổ đánh nhau ở trường.

Lâm Hàn chưa bao giờ tự lại bản thân, mà chỉ chửi rủa Thẩm Xuyên là “bùn nhão không trát tường.”

Đến tuổi dậy thì, Thẩm Xuyên trở nên trầm uất, tính cách cứng rắn và hung dữ, hoàn toàn không còn nghe lời Lâm Hàn nữa, bắt đầu ngày ngày lang thang, không thèm về nhà.

Nhưng nếu không phải vì cái gia đình đó quá lạnh lẽo, thì sao thằng bé lại phải tìm kiếm chút ấm áp từ những đứa lang thang kia chứ?

Tôi không mong con trai mình sau này phải trở nên xuất chúng, chỉ hy vọng tuổi thơ của con sống vui vẻ, vô lo vô nghĩ.

Kiếp này, có tôi và Thẩm Uy chăm sóc bên cạnh, Thẩm Xuyên không còn sự thù địch như kiếp trước nữa. Trông con cũng chẳng khác gì một đứa trẻ hạnh phúc bình thường.

Tính cách của Thẩm Xuyên vẫn hơi giống bố, ít , khá lạnh lùng.

Có lẽ vì tôi dành thời gian bên con nhiều nhất, nên trước mặt người khác, Thẩm Xuyên khá lạnh nhạt, lại rất quấn quýt với tôi.

Thi thoảng, con kéo tôi đi chơi, hoặc nũng nịu đòi tôi dạy học cho.

Cuối tuần này, như thường lệ, tôi dẫn con đến trung tâm thương mại mua quần áo.

Nhìn vào gương trong phòng thử đồ, con bất ngờ ngẩng đầu lên hỏi tôi:

“Mẹ ơi, không hiểu sao con cứ cảm thấy cuộc sống hiện tại tốt đẹp đến không chân thực.”

“Tối qua con mơ thấy mẹ và bố biến mất, có một người phụ nữ trói con vào ghế rồi đánh. Con cắn bà ta, bà ta tát con.”

“Rõ ràng chỉ là một giấc mơ, không hiểu sao nó lại chân thực đến kỳ lạ, như thể con đã từng trải qua thật .”

Đôi mắt tròn to của con tôi, ánh lên vẻ bối rối.

Tôi xoa đầu con, dịu dàng trấn an:

“Nếu chỉ là mơ, thì mọi chuyện đã qua rồi.”

“Sau này nếu gặp ác mộng, hãy tìm bố mẹ, đừng giữ trong lòng một mình.”

Dù sao con vẫn chỉ là một đứa trẻ, nghe tôi , con gật đầu, cầm bộ quần áo mới trên tay, lại nở nụ .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...