28.
Cảnh sát lập tức lật tấm thảm, gạt đi lớp bụi đất mỏng, lộ ra một cánh cửa sắt nhỏ âm dưới sàn.
Mở cửa, một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên.
Trong ánh đèn pin loang loáng, họ thấy bé bị bắt cóc kia nằm bất nơi góc hầm, người đầy thương tích, hơi thở mong manh như tơ nhện.
Cô bé còn sống. Nhưng điều khiến tất cả nghẹt thở chính là—
Hai bộ hài cốt nhỏ bé nằm ở góc tối còn lại.
Chỉ còn lại xương trắng.
Và không có ngoại lệ—đều là bé .
Cảnh sát khiêng từng bộ xương ra khỏi địa ngục âm u kia.
Tên con trai tật nguyền của Đức thúc gào lên như phát điên:
“Tụi nó là đồ chơi mà ba mẹ mua cho tôi!
Chết rồi thì sao? Đồ chơi thôi mà!!”
Mọi người xung quanh tái mặt, lạnh gáy, run rẩy.
Không ai tin nổi, có những con người giống như họ về hình dáng, bên trong lại mục ruỗng, thối nát đến tận cùng.
Những kẻ như —không phải người. Là quỷ đội da người.
Không có giao dịch, sẽ không có tội ác.
Không có người mua, sẽ không có đứa trẻ nào biến mất không dấu vết.
Buôn người – là vết nhơ bẩn nhất của nhân loại.
Và nhà Đức thúc – sẽ phải trả bằng chính mạng sống của mình.
29.
Chưa dừng lại ở đó.
Cảnh sát bắt luôn bố tôi trong một chiến dịch mở rộng, lần theo lời khai của dì Lan và các mắt xích còn lại.
Trong trại tạm giam, ông ta không chống cự. Ngược lại, rất bình thản, như thể sớm biết ngày này sẽ đến.
Ông ta khai toàn bộ quá trình bán tôi đi năm xưa.
“Tôi biết con bé không bao giờ nhận tôi nữa.”
“Nhưng tôi bán nó cũng là hợp lý thôi—đổi một khoản tiền lớn.
Vừa cắt đứt ràng buộc, vừa cho con mụ Triệu Tố Vân một đòn chí mạng.
Khi bà ta gục ngã, tôi có thể cướp lại toàn bộ công việc, tiền bạc từ tay bà ta.”
Không phải vì nghèo mà bán con.
Là vì hèn – và độc.
Nhưng ông ta không tính rằng—người phụ nữ ông muốn hủy diệt, đã sinh ra một đứa con đủ bản lĩnh để đứng dậy.
Và lần này, hai mẹ con ấy không tha.
Điều buồn nhất… là khi bị bắt, bố tôi vẫn mặt dày tuyên bố:
“Tôi là cha ruột của nó.
Dù có bán con cũng chẳng phạm pháp.”
Buồn không nổi.
Chỉ thấy ghê tởm đến tận xương tủy.
Ba ngày sau, bà nội tôi quỳ ngay trước cổng nhà mẹ tôi.
Bà ta khóc lóc van xin mẹ tôi—xin tôi—tha cho bố tôi, xin đừng truy cứu pháp luật nữa.
Tôi chỉ mỉm , nhẹ nhàng đáp lời, từng chữ như dao cắt vào tim bà ta:
“Bà nội ơi, bà lo gì chứ!
Bà có con trai nè, còn có cháu đích tôn nữa—đầy người lo chuyện hương khói cho bà mà.”
“Mặc dù một người là tội phạm, một người là đứa ngốc…
Nhưng ít ra… cũng là con trai nhỉ?
Bà đúng là có phúc đó!”
Lời chưa dứt, mặt bà đã trắng bệch.
Câu này không người… vào tim.
Bà ta ngừng khóc, chuyển sang… chửi rủa.
Mỗi ngày đứng cổng nhà như khỉ diễn trò, chửi từ sáng đến khuya, đến khản cả cổ.
Chúng tôi… chẳng ai đáp lời.
Chỉ như xem một màn hài kịch cuối đời của một người đàn bà độc ác.
Tới ngày thứ ba—bà ta biến mất.
Ban đầu tôi tưởng bà đã buông xuôi. Nhưng không.
Tin đến bất ngờ như một nhát chém ngược:
Bà ta chết rồi.
Sau khi bố tôi bị bắt, dì Quế kéo theo Đại Bảo đến tìm bà nội xin tiền chữa bệnh.
Hai người lời qua tiếng lại, xô xát ở cầu thang.
Bà nội trượt chân, lăn xuống từng bậc—vỡ sọ, chết tại chỗ.
Còn dì Quế?
Không tiền, không chồng, không đường lui.
Cuối cùng, người ta phát hiện xác hai mẹ con trôi dạt dưới kênh hộ thành, ôm nhau trong cái lạnh của nước mùa đông.
Một người từng bán tôi.
Một người từng bao che.
Một người từng mắng tôi là “đồ của”.
Một người từng dìm cả đời mẹ tôi vào tuyệt vọng.
Giờ đây, tất cả… đều đã nhận quả báo.
30.
Cho đến thời điểm này, tất cả những kẻ từng mẹ con tôi ở kiếp trước… đều đã nhận quả báo.
Kẻ vào tù.
Kẻ chết không toàn thây.
Kẻ chết bên xác con mình dưới dòng sông lạnh.
Tôi và mẹ ngồi trên sân thượng của tòa nhà mới xây—
nơi ánh sao trải dài như một tấm lụa bạc, dịu dàng mà xa vời.
Chúng tôi không gì suốt một lúc lâu.
Chỉ im lặng. Rồi cùng thở dài.
Hai đời người—chúng tôi cuối cùng cũng phải chấp nhận một sự thật:
Những người tổn thương ta sâu nhất, lại là những người gọi ta là “người thân”.
Vì sao?
Vì chúng tôi là con ư?
Dù chúng tôi có giỏi giang, kiên cường, dù chúng tôi học giỏi, ra tiền, sống tử tế—
trong mắt họ, chúng tôi vẫn chỉ là “cái bóng” bên cạnh đàn ông.
Thậm chí, những người phụ nữ khác… cũng từng đẩy chúng tôi xuống vực.
Bà ngoại, bà nội – người thì thiên vị, người thì vỗ tay khi tôi bị bán.
Dì Quế – người cướp chồng mẹ tôi, bán tôi đi lấy tiền nuôi con mình.
Dì Lan – người dắt hàng trăm bé vào hang quỷ.
Tất cả họ đều là phụ nữ.
Nhưng vì tiền, vì danh, vì ích kỷ, họ chọn quay lưng lại với những đứa trẻ giống như mình.
Chúng tôi là những người may mắn— sống lại một lần nữa.
Nhưng ngoài kia, còn bao nhiêu bé không có cơ hội lần thứ hai?
Bao nhiêu người đang khóc trong góc tối?
Bao nhiêu người bị ép lấy chồng, bị bán, bị bỏ học, bị coi là “vô dụng”?
Mẹ tôi quay sang tôi, ánh sao lấp lánh in trong đôi mắt bà:
“Tiểu Cúc, mẹ muốn thành lập một quỹ hỗ trợ…
Dành cho những bé bị bỏ rơi, bị tổn thương, bị lãng quên.”
Tôi nắm lấy tay mẹ, siết thật chặt.
“Chúng ta cùng .
Từ nay không chỉ báo thù—mà còn đi thắp đèn.”
31.
Quỹ “Tiểu Cúc Nhỏ” chính thức ra đời.
Chúng tôi đặt tên nó theo chính tên của tôi – Hứa Hiểu Cúc.
Một đóa cúc dại bé nhỏ.
Nhưng dẫu mọc ở nơi đất cằn đá sỏi… cũng không ngừng nở hoa.
Quỹ đặc biệt tập trung vào các vấn đề nhức nhối tại những vùng sâu vùng xa:
– Mua bán phụ nữ,
-Đổi vợ trả chồng,
– Cưỡng ép tảo hôn.
Chúng tôi bắt đầu từ việc giải cứu những bé đang bị đày đọa trong hôn nhân cưỡng bức và các đường dây buôn người.
Rồi mở những ngôi trường tiểu học hy vọng, chuyên hỗ trợ các bé trong gia đình trọng nam khinh nữ.
Chúng tôi giúp các em đi học.
Cung cấp băng vệ sinh, đồng phục, sữa dinh dưỡng.
Mở trường dạy nghề – để các em học bánh, cắt tóc, thiết kế, sửa máy tính…
Và xây cả nhà máy nhỏ để tạo công ăn việc .
Để các em không phải rời quê kiếm sống xa xứ,
Không còn phải chịu bóc lột,
Không bao giờ phải hy sinh cho ai khác.
Chúng tôi muốn các em có thể ngẩng đầu sống, nở nụ thật lòng, dẫu chẳng cần ai bảo vệ.
Những chuyện của kiếp trước…
Tôi và mẹ đã dần quên đi. Cũng dần tha thứ.
Không còn oán. Không còn hận.
Vì giờ đây, chúng tôi đã thật sự sống đúng như tên mình—
Những đóa cúc nhỏ, vươn lên giữa đất khô cằn, mang theo hy vọng rực rỡ cho người khác.
-Hết-
Bạn thấy sao?