Anh cả hỏi tôi, nhận lương rồi thì muốn mua gì nhất.
Tôi bật thốt:
“Mua thịt kho!”
Trước đây, đến ăn chút đồ kho tôi cũng bị mắng là đàn bà hoang phí.
Giờ thì khác, tôi tự kiếm tiền rồi, có ăn đến căng bụng, ăn đến nôn, cũng chẳng ai dám tôi nửa câu!
Anh cả nghe xong liền lên , sau đó thần bí hỏi:
“Muốn biết hình gần đây của thằng chồng cũ không cho em ăn đồ kho ấy không?”
Tôi sững người, rồi lập tức lắc đầu:
“Là chồng cũ rồi, có chết cũng chẳng liên quan đến em nữa.”
“Được lắm! Không hổ là em , đã dám thì cũng biết dứt!”
Anh cả giơ ngón cái với tôi, tán thưởng:
“Thằng đó dạo gần đây có tìm đến , quỳ gối xin giúp vài câu để em quay lại, chẳng thèm đếm xỉa đến.”
“Giờ thấy em cũng có cùng thái độ như , yên tâm rồi.”
8
Xưởng sửa chữa của cả ngày càng phát triển, không còn giới hạn ở ô tô mà đã mở rộng sang các loại máy móc quy mô lớn.
Dần dần, bắt đầu có quan hệ hợp tác với một số nhà máy lớn trong thành phố, danh tiếng trong ngành cũng ngày một lan rộng, thậm chí còn có vài nhà máy chủ gửi thiệp mời hợp tác.
Đúng lúc làn sóng cắt giảm biên chế lan rộng, số lượng công nhân bị sa thải tăng nhanh, trong khi khối lượng sản xuất của các nhà máy lại không hề giảm.
Xưởng sửa chữa của chúng tôi đã phần nào giúp họ giải quyết áp lực đó.
Anh cả xót xa cho những công nhân mất việc, nên mỗi khi nhận công việc từ các nhà máy, đều chủ tuyển dụng thêm những người có tay nghề, tạo cơ hội tái việc cho họ.
Và hôm nay, nhà máy mà chúng tôi đến gặp để hợp tác chính là nơi Từ Tử Diêu đang việc.
Trùng hợp thay, do Từ Tử Diêu và Vương Đoan Duệ là hai người có bằng đại học hiếm hoi ở đó, nên họ chính là người trực tiếp phụ trách tiếp đón phía chúng tôi.
Trước khi đến, tôi đã hỏi kỹ chị Vương — người quen trong nhà máy — và biết, chỉ ba ngày sau khi tôi nhận giấy chứng nhận ly hôn, Từ Tử Diêu đã đăng ký kết hôn với Vương Đoan Duệ.
Nghe đâu, ban đầu ta còn không muốn cưới, từng than thở với công nhân khác rằng Vương Đoan Duệ tuy trẻ đẹp, học hành đầy đủ, gia cảnh thì không giàu có bằng tôi.
Anh ta vẫn mong cưới một người vợ hoặc giúp gánh nặng kinh tế, hoặc có thể nâng đỡ sự nghiệp cho mình.
Thế , chuyện bê bối giữa hai người bọn họ đã bị đồn khắp nhà máy, lại sắp đến kỳ đánh giá lao tiên tiến, cộng thêm Vương Đoan Duệ liên tục ép buộc, cuối cùng ta miễn cưỡng đi đăng ký kết hôn.
Khi nhắc đến cuộc sống vợ chồng hiện tại của họ, chị Vương đến không khép miệng, lại thần thần bí bí chỉ một câu:
“Gặp rồi em sẽ rõ.”
Cách một khoảng nửa năm, lần nữa thấy hai người này, tôi lại có cảm giác như cách cả một đời người.
Từ Tử Diêu giờ đây thân hình gầy gò, khom lưng, trong ánh mắt chẳng còn lại chút phong độ và tự tin năm xưa.
Vương Đoan Duệ thì đang mang thai, mặc chiếc váy vải thô rộng thùng thình đã bạc màu vì giặt nhiều, mái tóc dài trước kia cũng cắt ngắn nham nhở, rối bời.
Nhìn qua là biết, hai người sống không tốt.
Bọn họ đi sau lưng giám đốc nhà máy, khom lưng cúi đầu chào hỏi chúng tôi, ngay cả lúc bắt tay cũng không dám ngẩng mặt.
Vừa bắt tay với Từ Tử Diêu, ta đã rùng mình, ngẩng lên tôi.
Ánh mắt ta ban đầu thoáng hiện lên chút mừng rỡ, khi tôi từ đầu đến chân, vẻ vui mừng liền biến thành tự ti và co rúm.
Không còn bị trói buộc bởi việc nhà lặt vặt, lại có năng lực tài chính hậu thuẫn, tôi từ dáng vẻ đến phong thái đều đã mang bóng dáng của một người phụ nữ mạnh mẽ, dứt khoát.
Vương Đoan Duệ nhận ra sự khác thường của Từ Tử Diêu, cũng ngẩng đầu theo, rồi không kìm mà đưa tay ra nhéo nhéo bộ vest cắt may tinh xảo trên người tôi, mặt đầy châm chọc:
“Thời thế đổi thay rồi thật, đến cả mèo chó nào cũng có thể ăn diện ra dáng doanh nhân thế này sao?”
Lại kỹ lớp trang điểm tinh tế và mái tóc uốn thời thượng của tôi, giọng điệu ta càng thêm chua chát:
“Sợ là mấy cái nghề không đứng đắn mà đi lên chứ gì? Không thì… chỉ dựa vào sao?”
Từ Tử Diêu lập tức bịt miệng ta, gằn giọng:
“Cô bớt hai câu đi không? Cô có biết đây là nơi nào không? Đừng có trò mất mặt ở đây!”
Giám đốc nhà máy cau mày liếc Vương Đoan Duệ, rồi gượng giải thích:
“Xin lỗi nhé, đồng chí này của chúng tôi chắc do đang mang thai nên tâm trạng hơi thất thường… Thật ra ấy rất giỏi, là một sinh viên đại học đấy!”
Tôi không gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy tập tài liệu Từ Tử Diêu đưa bằng cả hai tay, rồi bắt đầu chăm xem từng trang một.
Giám đốc tươi mời cả tôi đi tham quan xưởng, trước khi rời đi còn dặn dò:
“Nhớ tiếp đãi Su cho chu đáo nhé.”
Anh cả quay đầu tôi, có vẻ hơi lo lắng.
Tôi chỉ mỉm nhẹ, khẽ gật đầu trấn an , ra hiệu rằng: em ổn, cứ yên tâm.
9
Phòng họp rộng lớn lúc này chỉ còn lại ba người chúng tôi, không ai lên tiếng, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng tôi lật từng trang tài liệu.
“Em… trông có vẻ sống tốt nhỉ.”
Từ Tử Diêu cẩn trọng mở miệng, tôi hơi khó chịu vì bị cắt ngang, vì phép lịch sự, vẫn liếc ta một cái, đáp hờ hững:
“Ừ, tạm .”
Anh ta không gì thêm, chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng — kiểu chỉ từng có khi còn đương nồng nhiệt — chăm chăm tôi, hoàn toàn phớt lờ Vương Đoan Duệ đang tức tối ngồi bên cạnh ta đầy uất ức.
“Lạc Nhiên, em… khác xưa thật rồi.”
Giọng Từ Tử Diêu đầy thành khẩn, vừa đúng lúc tôi cũng đọc xong tài liệu, khép lại rồi đặt xuống bàn, thẳng vào ta.
Anh ta có đôi mắt “ chó cũng đong đưa”, năm xưa cũng chính là nhờ ánh mắt ấy mà khiến tôi say mê đến ngu muội.
Nhưng giờ đây, khi tôi vào đôi mắt đó lần nữa, chỉ thấy như một vũng nước chết, chẳng thể gợi lên chút cảm nào trong lòng.
Bạn thấy sao?