Trọng sinh về năm 1980, tôi chọn cách ngơ trước mọi lần “ trò” của Từ Tử Diêu.
Anh ấy nhiệm vụ sản xuất nặng, phải tăng ca.
Tôi chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ,” chứ không phải “Em đợi .”
Anh ấy dẫn một đồng hương từng sẩy thai về nhà, ấy đáng thương, không ai giúp đỡ, muốn tôi – người đang mang thai – có thể đồng cảm và chăm sóc ấy.
Tôi kéo hai chiếc vali, chỉ vào căn nhà trống trơn, vui vẻ đồng ý:
“Cô ta đến, tôi đi. Tôi nhường chỗ cho ta.”
Kiếp trước, tôi vì cái nhà này mà vất vả gần nửa đời người.
Vậy mà đến đại thọ năm mươi tuổi của tôi, Từ Tử Diêu lại dẫn theo một đôi con trai con , quà mừng thọ tặng tôi là “tự do”.
“Em ở nhà cả đời rồi, tầm hạn hẹp lắm, nên ra ngoài ngắm thế giới đi.”
“Đúng đó mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, trong nhà còn có dì Đoan Duệ mà.”
Tôi khó hiểu Vương Đoan Duệ – người đang ba cha con họ bảo vệ cẩn thận phía sau – thì Từ Tử Diêu lập tức nổi giận:
“Có gì thì trút lên ! Đừng giận cá chém thớt Đoan Duệ!”
“Chỉ bảo em ra ngoài một chuyến chứ đâu có không cần em. Đợi già rồi, không cử nữa, vẫn phải nhờ em chăm sóc đấy!”
Mở mắt lần nữa, tôi chọn buông tay đôi cẩu nam nữ kia, cũng là thả tự do cho chính mình.
Tôi mơ màng mở mắt, tờ lịch treo tường đập vào mắt tôi đầu tiên.
Trên đó rõ ràng ghi: Ngày 26 tháng 4 năm 1985!
Tôi bật dậy, ánh mắt quét qua bốn phía, cảnh vật xung quanh từ mơ hồ dần trở nên rõ nét.
Lúc này tôi mới nhận ra, mình đang ở khu tập thể mà nhà máy phân cho vào bốn mươi năm trước!
Đang ngây người, sau lưng liền vang lên giọng của Từ Tử Diêu khi còn trẻ:
“Gần đây nhiệm vụ sản xuất nặng, buổi tối chắc phải tăng ca.”
Quả nhiên, tôi đã trọng sinh rồi!
Mà đời này quay lại, đến cái cớ qua loa của ta cũng vẫn không thay đổi.
Tăng ca vì nhiệm vụ sản xuất gì chứ, rõ ràng là cùng Vương Đoan Duệ lấy cớ ở lại xưởng việc rồi tự mình “sản xuất” với nhau!
Tôi thì bị bịt mắt bịt tai, mỗi ngày thấy ta về nhà mệt mỏi rã rời còn đau lòng thay ta, xoa vai bóp lưng cho .
Cơm thì cứ hâm nóng rồi lại nguội lạnh, chỉ sợ ta tăng ca chưa ăn uống tử tế.
Thấy tôi ta chằm chằm mà không lời nào, ta dường như có phần chột dạ, chủ vươn tay khoác nhẹ vai tôi:
“Anh biết gần đây không có thời gian bên em, đợi hết đợt bận này, đảm bảo…”
Tôi hờ hững ngắt lời, giọng lạnh nhạt:
“Không sao, bận thì cứ việc.”
Từ Tử Diêu hơi sững lại, dường như không quen với thái độ thờ ơ của tôi, há miệng định gì đó.
Nhưng tôi không cho ta cơ hội lên tiếng, xách túi xách nhỏ lên, giành trước ta ra khỏi cửa, còn không quên mạnh tay đóng sập cửa vào mặt ta.
Những ngày sau đó, tôi áp dụng với Từ Tử Diêu ba nguyên tắc:
Không quan tâm – Không kỳ vọng – Không than phiền.
Từ Tử Diêu lại trái ngược hoàn toàn, bắt đầu tỏ ra ân cần với tôi.
Dù khi biết tôi đang mang thai long phụng, ta cũng chỉ lạnh lùng tôi vừa nấu ăn vừa nôn ói vì nghén do mùi dầu mỡ.
Ngày đầu còn mạnh miệng hứa hẹn từ nay về sau việc nấu cơm để lo, hôm sau đã viện cớ công việc bận bịu để mỗi đêm về nhà lúc nửa đêm.
Thế mà bây giờ, sáng nào dậy tôi cũng thấy trên bàn bày sẵn bữa sáng ngon lành, trong lọ hoa còn cắm một đóa hồng.
Đúng là kỳ lạ, khi tôi bắt đầu phớt lờ ta thì ngược lại, Từ Tử Diêu lại bắt đầu ra sức lấy lòng tôi.
Tôi bắt đầu dò theo những thông tin cho nhà mà mình khoanh tròn trên báo, đợi Từ Tử Diêu ra ngoài đi rồi lần lượt đến xem từng chỗ một.
Nhưng không hiểu sao, chuyện tôi đi xem nhà mỗi ngày lại bị Từ Tử Diêu biết .
Có một lần, ta ra khỏi nhà rồi đột nhiên quay lại, chặn thẳng tôi ngay trước cửa:
“Bảo sao dạo này em lạnh nhạt với thế. Tô Lạc Nhiên, chẳng lẽ em đang tính đi gặp nhân đấy à?”
“Nhìn cái váy em mặc kìa, mông sắp lòi ra ngoài rồi! Mặc thế này chẳng phải để tiện cho người ta lật váy lên là luôn sao?”
2
Anh ta bắt đầu hoảng, hoảng đến mức năng lung tung, chẳng khác gì một tên hề nhảy nhót.
Tôi mặc kệ, xỏ vào đôi giày cao gót mới mua, rồi cầm chai nước hoa nhỏ xịt loạn về phía ta mấy phát, còn xách váy lên xoay một vòng.
“Hắt xì!”
Từ Tử Diêu hắt hơi liền mười mấy cái, mặt đỏ bừng, nước mũi cũng theo đó mà chảy ròng ròng.
Tôi khoa trương đưa tay che miệng:
“Ôi xin lỗi! Quên mất là dị ứng nước hoa!”
Bạn thấy sao?