Cho đến năm Tôi tám tuổi, em ngã xuống sông, sốt cao gần 40 độ, ba mẹ mới hốt hoảng đưa vào bệnh viện.
Lúc tỉnh lại, nó Tôi, câu đầu tiên là:
“Chị ơi, em sai rồi, em không tranh đồ chơi với chị nữa đâu, chị đừng đẩy em xuống sông nữa nhé? Nước sông lạnh lắm!”
Vừa , vừa sợ hãi co rúm người lại.
Như thể thật sự bị Tôi dọa cho khiếp.
Nhưng rõ ràng… là nó tự nhảy xuống.
Ba mẹ tức giận đến phát điên, quay lại đánh Tôi một trận nhừ tử.
Chửi Tôi là lòng dạ độc ác.
Ngay cả em ruột mà cũng muốn hãm .
Ba mẹ hoàn toàn không thèm nghe lời Tôi giải thích.
Em Tôi đã nếm mùi vị của sự thiên vị, từ đó về sau, mỗi lần bệnh, mỗi lần không vui, mỗi lần muốn cái gì, nó đều dùng chiêu tự hạ thấp bản thân rồi đổ tội cho Tôi để giành lấy sự thương từ ba mẹ.
Lâu dần.
Ba mẹ không còn tin Tôi nữa.
Nhưng họ cũng không hoàn toàn bỏ rơi Tôi. Họ vẫn đầu tư cho Tôi về học hành, dành quan tâm và thiên vị cho em , trong lòng thì luôn cảm thấy Tôi giỏi giang hơn, thi thoảng lại buông ra vài lời so sánh.
Tôi trở thành cái gai trong mắt em .
Nó ghen tị với Tôi.
Nó muốn trở thành Tôi.
Nhưng lại không .
Chỉ còn biết tìm đủ mọi cách để dìm Tôi xuống.
Ba người đó — không một ai xứng đáng có cái kết tốt đẹp.
10
Về đến nhà, ba mẹ không nhắc gì đến chuyện du lịch với em nữa.
Tôi cũng chẳng quan tâm họ giận dỗi ra sao.
Sáng hôm sau, Tôi dậy sớm đi phát tờ rơi. Một buổi sáng ba tiếng, 45 tệ.
Chiều thì đi gia sư.
Nhờ có danh xưng “học sinh tuyển thẳng”, phụ huynh trả Tôi 200 tệ cho ba tiếng dạy, cũng khá ổn.
Buổi tối thì ra quán net viết truyện ngắn.
Ít chữ.
Tiền về nhanh.
Kiếm vài trăm tệ là tốt rồi.
Tôi cứ tưởng ít nhất Tô Uyển sẽ im lặng cho tới ngày có điểm thi đại học.
Ai ngờ mới nửa tháng sau, nó đã dẫn người chặn Tôi ngay trên con phố Tôi đang phát tờ rơi.
Bên cạnh nó còn đi cùng mấy tên du côn.
Dẫn đầu là tên “lưu manh học đường” nổi tiếng – Lâm Nhiên.
Vừa gặp mặt.
Hắn đã đẩy mạnh vai Tôi một cái, giật lấy xấp tờ rơi trong tay, quay đầu với đám ha hả:
“Ê, tụi bây nè! Tờ rơi nè?”
“Đại học bá trường Nhất Trung của chúng ta mà giờ phải ra đường phát tờ rơi, chết mất!”
Một thằng tóc nhuộm vàng cũng lập tức hùa theo.
Nó liếc Tôi từ đầu đến chân, ánh mắt đầy bẩn thỉu:
“Tô Niệm đúng không? Chị của Tô Uyển à, coi như là rồi.”
“Bạn mà nghèo đến mức không có gì ăn thì cứ tìm tụi , nể mặt Tô Uyển, tụi cũng giúp đỡ chút chút, không cần trả gì nhiều đâu—chỉ cần ngủ với tụi một đêm là , ha ha ha!”
Câu đó vừa dứt.
Mấy thằng đàn ông xung quanh đều rộ lên.
Sau khi chán, Tô Uyển mới nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu yếu ớt đến mức không thể yếu hơn:
“Chị à, ba mẹ chỉ đang giận quá thôi, đâu đến mức thật sự không cho chị tiền đi học đại học chứ?”
“Nếu không thì chị về xin lỗi họ đi. Chị chẳng phải vì em thi tốt hơn chị nên ghen tị, mới xấu em với ba mẹ, bảo em giả bệnh sao? Họ tức giận là phải thôi.”
“Dù sao từ nhỏ ba mẹ đã dạy tụi Tôi phải rộng lượng, mà chị thì sao? Nhỏ nhen đến mức đổ bẩn lên cả em ruột. Em cũng có lỗi, là do sức khỏe em yếu, khiến ba mẹ lúc nào cũng thiên vị em, thành ra chị mới không phục.”
Những lời tráo trở trắng đen của nó khiến Tôi nghe mà sững người.
Bình luận thì lại thêm dầu vào lửa:
【Tô Niệm con hồ ly rẻ tiền kia, đến mức ra đường phát tờ rơi rồi mà còn biết quyến rũ đàn ông, đúng là không biết xấu hổ!】
【Không sao, Lâm Nhiên là fan bự của em chúng ta mà, nhất định sẽ ra mặt thay ấy!】
【Con nhỏ Tô Niệm này không phải lúc nào cũng tự hào vì học giỏi sao? Sắp tới có điểm rồi, em nhất định phải đè nó xuống thật mạnh! Em là nữ chính mà, tự tin lên nào bé cưng!】
11
Quả nhiên đúng như bình luận dự đoán.
Lâm Nhiên bọn chúng thật sự tin lời bịa đặt của Tô Uyển.
Chưa kịp phản ứng gì, Lâm Nhiên đã đưa tay bóp lấy cổ Tôi, tay còn lại thì cầm xấp tờ rơi tát liên tục vào mặt Tôi.
Một xấp dày hơn trăm tờ.
Từng cú đánh vào mặt đau rát.
Nhìn vẻ mặt Tôi nhăn nhó vì đau, đám Lâm Nhiên càng to hơn.
Ánh mắt chạm nhau.
Trong mắt Lâm Nhiên đầy sát khí.
“Ở trường mày là bảo bối của thầy , tụi tao không gì . Nhưng bây giờ tốt nghiệp rồi, chẳng còn ai bảo vệ mày nữa.”
“Dám bắt nạt Uyển Uyển, mày là chán sống rồi. Mày chị mà lợi dụng việc em yếu hơn không đánh lại, ép nó thi rớt để nền cho mày trông giỏi giang ưu tú.”
“Uyển Uyển còn nhịn mày, chứ tao thì không.”
“Hơn nữa lần này thi đại học, Uyển Uyển đã dốc hết toàn lực. Không là thủ khoa tỉnh, chứ thủ khoa thành phố thì chắc chắn rồi, điểm chắc chắn cao hơn mày. Mày cứ đợi mà xem.”
Nói xong, hắn buông tay khỏi cổ Tôi.
Giây tiếp theo, vung nắm thẳng vào mặt Tôi.
Tôi né .
Cú hụt, đập mạnh vào bức tường sau lưng, khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
Tôi bật ra thành tiếng vì độ ngu của hắn.
“Là Tô Uyển với mày thế à? Thì ra ngay từ đầu đã có mưu tính để Tôi thi thay mày, Tô Uyển, tao thật sự xem thường mày rồi.”
Bạn thấy sao?