Tôi mỉm .
Giả vờ tự tin:
“Thi rất tốt, vượt ngoài mong đợi luôn. Biết đâu con còn giật thủ khoa nữa ấy chứ.”
Ba mẹ vui mừng phát cuồng.
Đến cả Tô Uyển – người lúc nào cũng đóng vai yếu đuối – cũng đỏ cả mặt vì phấn khích.
Cả nhà hớn hở ngồi lại bàn tính kế hoạch đi du lịch.
Nói là để chúc mừng “em ” có khả năng trở thành thủ khoa.
Tôi đứng bên cạnh, cảnh cả nhà vui vẻ mà trong lòng không khỏi mong đợi.
Mong đợi đến ngày có kết quả thi đại học.
Tôi tin, đến lúc đó họ nhất định sẽ còn “ ” hơn hôm nay nhiều.
6
Lúc này, em Tôi đột nhiên quay sang Tôi.
Cẩn thận hỏi:
“Chị ơi, chị có muốn đi du lịch cùng không?”
Nói xong, chưa kịp đợi Tôi trả lời, nó đã lắc đầu, giả bộ hiểu chuyện rồi tự lẩm bẩm:
“Thôi , em không đi nữa đâu, ba mẹ vất vả kiếm tiền, nếu cả hai chị em cùng đi du lịch thì tốn kém quá.”
“Kỳ thi này em có gì đâu, đều là chị thi hộ, chị cực khổ rồi, chị đi chơi với ba mẹ đi.”
“Dù sao từ nhỏ đến giờ em cũng chưa từng đi du lịch lần nào, lần này không đi cũng chẳng sao.”
Dáng vẻ đáng thương của nó khiến cư dân mạng lại xót xa.
【Hu hu hu, em sao mà hiền lành dễ thương thế, cực khổ cả năm trời mà đến chuyến đi chơi cũng nhường lại cho chị, chị mà có liêm sỉ thì nên trả lại cơ hội cho em đi, giành với em ruột thì biết xấu hổ đi!】
【Không sao đâu, ba mẹ thương em nhất mà, chắc chắn sẽ chỉ dẫn em đi thôi. Lúc nào em viện cớ sức khỏe yếu thì ba mẹ cũng mềm lòng hết, đúng là khôn thật đấy, biết cách nắm thóp người khác.】
【Chuẩn luôn, chiêu này lợi cực kỳ. Ba mẹ và bà chị ngu kia chắc còn chẳng biết em giả bệnh. Thật ra chỉ yếu hồi sơ sinh thôi, giờ thì khoẻ như trâu rồi. Thi đại học cũng , không phải tự nhiên nó cảm lạnh đêm trước rồi dọa tự tử, ba mẹ mới bắt chị đi thi thay.】
【Cho dù chị có nhận ra thì cũng quá muộn rồi. Ba mẹ giờ tin em mù quáng, chị có gì thì cũng bị cho là ghen tỵ. Hahaha, tấu hài quá!】
Quả nhiên, ba mẹ vừa nghe liền nổi giận.
Mẹ Tôi liếc Tôi từ khóe mắt, giọng châm chọc:
“Chính vì con sức khỏe yếu nên mới cần đưa con đi chơi thư giãn. Chị con thì khỏe như trâu, đi đâu chơi gì? Có sức thì đi , chứ không phải đi .”
“Hồi trước bỏ ra bao nhiêu tiền cho nó học hành, giờ nó thi tốt là chuyện đương nhiên, còn mặt dày đòi đi chơi? Không lo đi kiếm tiền phụ giúp ba mẹ!”
“Trên mạng bây giờ toàn , tụi nhỏ bị nuông chiều quá, không biết quý trọng công sức cha mẹ, cứ phải cho ra đời va chạm một trận. Tô Niệm, tao cho mày biết, mày học đại học tao sẽ không trả tiền nữa đâu, muốn đóng học phí, sinh hoạt phí thì tự đi kiếm mà lo!”
Ba Tôi thì chẳng thèm lấy một cái, chỉ mải dỗ dành em :
“Con hiểu chuyện như thế, dĩ nhiên ba mẹ sẽ đưa con đi chơi rồi! Lúc về ba còn mua cho con điện thoại và máy tính mới nữa, nghe lên đại học cần mấy cái đó. Con cưng của ba, cái gì người ta có, con cũng phải có.”
Dù đã quá quen với sự thiên vị của ba mẹ, nghe những lời này, Tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác lạnh lẽo trong lòng.
Thấy sắc mặt Tôi thay đổi…
Em Tôi đắc ý vô cùng, ánh mắt Tôi tràn đầy khiêu khích.
Cứ như đang : “Thấy chưa? Học giỏi thì sao? Ba không thương, mẹ không quý, vẫn bị tao dẫm dưới chân như thường.”
Tôi chẳng hơi đâu chơi mấy trò vặt vãnh với nó.
Nhưng nghĩ tới những lời trong bình luận.
Tôi lập tức đổi sang vẻ mặt dịu dàng, mỉm quan tâm.
Tiến lên trước nắm lấy tay em .
“Em à, sức khỏe em yếu như , mà đi du lịch thì cực lắm, lỡ xảy ra chuyện thì sao? Hay là nhân lúc thi xong rảnh rỗi, chị dẫn em đi khám Đông y nhé?”
Nghe , khóe môi đang cong lên của Tô Uyển lập tức cứng đờ.
7
Ba mẹ nghe thấy Tôi muốn đưa em đi khám Đông y, cũng quay sang .
Trong chớp mắt, ánh mắt của cả nhà đều đổ dồn vào mặt Tô Uyển.
Một lúc sau, nó mới cúi đầu, ra vẻ buồn buồn:
“Thôi khỏi chị ơi, em yếu từ trong bụng mẹ rồi, chữa không nổi đâu, đi khám Đông y cũng chỉ phí tiền thôi. Em không muốn để ba mẹ phải tốn tiền cho mấy chuyện vô ích.”
“Với lại, từ nhỏ em đi bệnh viện quá nhiều, tới mức ám ảnh luôn rồi. Chị lại chọn lúc này đề nghị đi khám, chẳng lẽ chị nghi ngờ bệnh của em là giả?”
“Còn cố ra ngay trước lúc đi du lịch, chị ơi, em biết là chị không cam lòng bị bỏ lại nên mới nghĩ ra cách này để em đi chơi đúng không? Không sao đâu, em không trách chị, nếu chị muốn đi thì thẳng, em nhường cho.”
Không thể phủ nhận, chiêu “trà xanh” của Tô Uyển vẫn rất hiệu quả.
Chỉ mấy câu thôi.
Ánh mắt ba mẹ Tôi đã bắt đầu có chút nghi ngờ.
Nhưng Tôi cũng không vội tức.
Trà xanh ấy à… ai mà không biết diễn?
Tôi chớp mắt một cái, nước mắt lập tức lăn dài.
Gương mặt cũng chuyển từ quan tâm sang thất vọng.
Bạn thấy sao?