12
Diệp Tây Châu kiên quyết không đồng ý ly hôn với Khinh Vũ Vi.
Anh ta trọng sinh là để bù đắp cho , để sống sung sướng.
Sao ta có thể để ra đi?
Còn tôi thì nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Diệp Tây Châu lại không chịu ly hôn.
Anh ta đâu có cảm gì với tôi.
Cái hôn nhân này vốn dĩ là do tôi mặt dày dây dưa mà cưới .
Giờ tôi tự rút lui, lẽ ra ta phải mừng rỡ mới đúng chứ?
Vì sao lại cứ muốn giữ tôi lại?
Rốt cuộc là vì cái gì?
Tôi nghĩ không ra.
Khi về đến nhà Diệp Tây Châu, tôi mở cửa phòng tân hôn thì phát hiện mọi thứ bên trong bị lục tung tơi bời, đồ đạc của tôi bị ném hết xuống đất.
Có trộm đột nhập!
Tôi không một lời, lạnh lùng đống hỗn độn, còn Diệp Tây Châu thì vội vàng đi dọn dẹp.
Nhà có tường bao kín mít, không thể nào là người ngoài — chỉ có thể là người trong nhà.
Bố mẹ Diệp Tây Châu và thằng cháu Diệp Đại Bảo nghe thấy tĩnh cũng chạy tới hóng chuyện.
Tôi khoanh tay đứng ở cửa, ánh mắt quét qua từng người, lạnh giọng nhắc nhở:
“Báo công an đi.”
Chưa kịp để Diệp Tây Châu mở miệng, mẹ ta đã vội vàng lên tiếng:
“Báo cái gì mà báo? Có mất gì đâu mà báo?”
Tôi nheo mắt lại:
“Làm sao bà biết là không mất gì? Của hồi môn của tôi đều để trong phòng đấy.”
“Cô dối! Rõ ràng trong đó chẳng có gì cả!” — Diệp Đại Bảo tức tối trừng mắt tôi.
Tôi bật khinh khỉnh:
“Sao cậu biết trong đó không có gì? Lẽ nào… chính cậu là kẻ trộm?”
Diệp Đại Bảo mặt đỏ bừng lên vì tức giận, trẻ con vẫn là không giấu cảm , gào lên với tôi:
“Đồ đàn bà ác độc! Cô cố mẹ tôi ngã, lại còn giữ khư khư tiền của không chịu đưa ra cho nhà tôi dùng, rốt cuộc định giở trò gì hả?!”
Tôi thẳng vào mặt nó, lạnh lùng hỏi:
“Tiền của tôi, đồ của tôi, tại sao phải cho cậu dùng? Cậu là cái thá gì?”
“Cô gả cho Hai tôi thì phải phục vụ cả nhà tôi chứ!
Không chịu đưa tiền, không việc, thì cút về đi!
Nhà tôi không thèm giữ loại người như đâu!”
Tôi tươi rói, quay sang Diệp Tây Châu.
Gương mặt ta đã đen như đít nồi, quát lớn:
“Im ngay! Những lời đó mà cậu cũng dám ra à?!”
“Cháu sai à?” — Diệp Đại Bảo gân cổ cãi.
“Ông bà nội đều ta lấy Hai là để bù vào cho nhà mình, để trâu ngựa.
Mẹ cháu bảo, có ta rồi thì nhà mình có thịt ăn, có áo mới mặc mà chẳng cần phải tay chân.
Vậy mà ta về mấy hôm rồi, cháu chẳng thấy gì cả, ngày nào cũng ăn cháo loãng, ta là đồ lừa đảo, đuổi đi cho rồi!”
“Tức là ông bà nội và mẹ cháu định biến tôi thành ô sin kiêm máy in tiền hả?
Cảm ơn cháu đã nhắc!”
Tôi xong mà không nhịn bật .
Diệp Tây Châu mặt mày tối sầm lại, quay sang trừng mắt bố mẹ:
“Ba mẹ… thật là giỏi quá ha!”
Bị ta mắng thẳng mặt, bố mẹ Diệp Tây Châu lúng túng kéo Diệp Đại Bảo rời đi.
Tôi vẫn khoanh tay đứng đó, Diệp Tây Châu rõ ràng rành mạch:
“Nói trắng ra nhé: tôi sẽ không trâu ngựa cho cái nhà này.
Tranh thủ còn sớm, chúng ta ly hôn đi.
Anh kiếm người khác mà con mồi tiếp theo.
Chia tay trong hòa bình.”
“Anh không ly hôn đâu!
Vũ Vi, ba mẹ hồ đồ, em đừng chấp họ.
Anh thề sẽ đối xử tốt với em.”
“Tốt kiểu gì?
Số tiền kiếm , nuôi ba mẹ , nuôi chị dâu , nuôi cháu còn chưa đủ,
Lấy gì mà ‘tốt’ với tôi?
Chỉ suông thì ai chẳng !”
Diệp Tây Châu im lặng một lúc lâu mới :
“Vũ Vi, ba mẹ như , không thể không lo .
Chăm sóc cha mẹ là trách nhiệm đương nhiên, không thể bỏ rơi họ.
Nhưng còn chị dâu, có thể không lo nữa, sẽ tách hộ khẩu, chia riêng ra.”
Nghe đến đây, tôi hơi nhướn mày.
Nói câu này đúng là không dễ dàng gì.
Chỉ là… Diệp Tây Châu thật sự nỡ lòng bỏ mặc Thẩm Phương Băng sao?
Không đời nào!
Anh ta đang dối.
Diệp Tây Châu vẫn chỉ muốn giữ tôi lại bên mình!
13
Sáng sớm hôm sau, Diệp Đại Bảo đến tìm tôi.
Thằng nhãi này tôi bằng ánh mắt đầy thù hận:
“Khinh Vũ Vi, mẹ tôi bảo đến bệnh viện một chuyến.”
Thẩm Phương Băng muốn gặp tôi?
Tôi nợ gì ta mà phải đi gặp?
Tôi lạnh nhạt từ chối, Diệp Đại Bảo tức tối bỏ đi.
Chỉ là vài tiếng sau nó lại quay lại, Thẩm Phương Băng có chuyện rất quan trọng cần với tôi.
Thẩm Phương Băng đã nằm viện mấy ngày rồi, vẫn chưa xuất viện.
Tôi biết hôm đó ta ngã không nhẹ, cũng đâu đến mức nằm lì không ra viện như thế?
Nhà họ Diệp giờ nghèo xác xơ, gì còn tiền để nuôi ta nằm viện chơi dài?
Tôi thật sự tò mò xem ta đang định giở trò gì, nên đồng ý đến bệnh viện.
Vừa đẩy cửa phòng bệnh ra, tôi liền thấy một người phụ nữ không còn sống mũi, khuôn mặt biến dạng đến mức kinh tởm.
Tôi lập tức nghĩ chắc mình mở nhầm phòng rồi?
Đang hoang mang thì người phụ nữ đó lên tiếng:
“Khinh Vũ Vi, vào đây!”
Tôi hoàn toàn không ngờ Thẩm Phương Băng lại biến thành thế này.
Tôi sung sướng như mở hội, bước vào rồi tiện tay đóng cửa lại:
“Cô tìm tôi có chuyện gì muốn ?”
Thẩm Phương Băng tôi đầy căm hận:
“Thấy tôi thế này, vui lắm đúng không?”
“Tôi thì đâu dám? Tôi thấy như chỉ thấy… tiếc thôi. Mong sớm bình phục.”
Miệng thì mong ta mau khỏi, chứ trong lòng tôi thì đang reo hò vui sướng.
Báo ứng đấy! Ha ha ha, đúng là quả báo nhãn tiền!
Bạn thấy sao?