Trọng Sinh Về Đêm [...] – Chương 6

Chương 6

Đọc từ đầu:

_________

Trước ba mẹ, tôi không giấu giếm gì:

“Ba mẹ, con hối hận rồi.

Con không muốn gả cho Diệp Tây Châu để rồi phải hầu hạ cả cái nhà đó nữa.

Con muốn ly hôn!”

Ba mẹ tôi giật mình, rất kinh ngạc — thời buổi này, ly hôn không phải chuyện nhỏ.

“Vũ Vi, con suy nghĩ kỹ chưa?

Chuyện này bị người ngoài biết thì sẽ bị ra vào, mang tiếng cả đời đấy.”

“Con nghĩ kỹ rồi!” – Tôi kiên quyết gật đầu.

“Sau khi ly hôn, con không định ở lại đây nữa.

Con sẽ đi về phía Nam tìm đường sống.

Đợi khi nào con ổn định rồi, con sẽ đón ba mẹ đi cùng.”

Ba mẹ tôi vẫn còn do dự, họ không lập tức đồng ý cho tôi ly hôn, chỉ bảo sẽ suy nghĩ cẩn thận.

Tôi không ngờ Diệp Tây Châu lại đích thân đến nhà ba mẹ tôi tìm tôi.

11

Anh ta không phải quý Thẩm Phương Băng như mạng sống sao?

Không phải nên bám sát trong viện canh chừng không rời nửa bước à?

Thế nào mà lại chạy đến nhà tôi?

Kiếp trước, Diệp Tây Châu chưa từng một lần bước chân tới nhà tôi.

Lúc nghèo không đến, khi phát đạt lại càng không.

Tôi chẳng vui vẻ gì khi thấy ta đột nhiên xuất hiện lúc này.

Diệp Tây Châu liên tục gọi “ba, mẹ” với ba mẹ tôi một cách ngọt xớt.

Thái độ ta khiêm nhường lạ thường, hoàn toàn khác với bộ mặt lạnh như xác chết ở kiếp trước.

Ba mẹ tôi vốn là người hiền lành, thấy ta hạ mình như cũng không nỡ khó.

Cuối cùng, tôi đành phải theo Diệp Tây Châu trở về.

Trong lòng vô cùng bực bội, tôi không thèm mặt ta lấy một lần.

Trên đường về, tôi giữ khoảng cách tám trượng với ta, mặt lạnh tanh.

Diệp Tây Châu đi mấy bước lại ngoái đầu chờ tôi.

Anh ta kiên nhẫn hơn trước rất nhiều, chủ bắt chuyện.

Tôi không buồn đáp lại lấy một chữ, coi như không nghe thấy.

Diệp Tây Châu thở dài:

“Vũ Vi, rốt cuộc là em bị sao ?”

“Diệp Tây Châu, tôi hối hận vì đã lấy rồi!

Tôi không muốn tiếp tục sống với nữa.

Anh buông tha tôi đi có không?

Chỉ cần đồng ý, tôi sẽ để lại toàn bộ phiếu thịt, phiếu gạo, cả tiền hồi môn cũng đưa luôn.

Chúng ta đi ly hôn ngay bây giờ!”

Diệp Tây Châu chết lặng tôi.

Từ khi cưới đến nay, đây là lần thứ ba tôi đề nghị ly hôn với ta.

Anh ta vẫn luôn nghĩ tôi chỉ giận vì đêm tân hôn ta bỏ tôi một mình, nên mới cố căng để áp lực.

Nhưng giờ vào gương mặt lạnh băng của tôi, thấy sự quyết tuyệt trong mắt tôi, nghe rõ điều kiện tôi đưa ra…

Cuối cùng ta cũng hiểu: tôi không hề mình mẩy.

Tôi thực sự… muốn ly hôn.

Tại sao lại thế?

Rõ ràng kiếp trước không phải như mà.

Kiếp trước, Khinh Vũ Vi vui vẻ gả cho ta, ta chân thành hết lòng.

Luôn rộng lượng, dịu dàng, chưa bao giờ cãi lại lời ta, chưa từng than phiền nửa câu, với người nhà ta lại càng không tính toán.

Tại sao quay lại một đời, Khinh Vũ Vi như biến thành người khác?

Diệp Tây Châu bất chợt nhớ đến hình ảnh cuối cùng của tôi ở kiếp trước.

Lúc đó ta vừa đề bạt lên chức vụ mới, vừa về tới nhà thì nhận tin dữ — Khinh Vũ Vi đã qua đời.

Anh ta không tin nổi, lập tức vội vã trở về quê.

Trong quan tài, Khinh Vũ Vi nằm đó — không một chút sinh khí, gương mặt hốc hác, đôi tay già nua đầy vết chai sần.

Anh ta đau đớn nắm lấy bàn tay đó, cảm giác chỉ có cay đắng và hối hận.

Diệp Tây Châu hiểu rõ — tất cả những gì ta có đều nhờ Khinh Vũ Vi.

Cô ấy một mình vất vả chăm sóc bố mẹ ta, một tay gánh vác việc nhà, là hậu phương vững chắc để ta an tâm công tác và lập công.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Khinh Vũ Vi sẽ rời đi theo cách đó.

Anh từng thầm nhủ sẽ bù đắp cho , sẽ đối xử thật tốt, cùng sống nốt quãng đời còn lại trong bình yên và đủ đầy.

Ông trời vì sao lại không cho ta một cơ hội?

Diệp Tây Châu hối hận, đau khổ, đã rơi nước mắt không ngừng trong lễ tang của Khinh Vũ Vi.

Anh ta từng thầm cầu: nếu ông trời cho thêm một lần nữa, nhất định sẽ đối xử thật tốt với Khinh Vũ Vi, nhất định sẽ để ấy sống một cuộc đời hạnh phúc, nhất định sẽ không để ấy phải vất vả như nữa.

Và rồi — Diệp Tây Châu trọng sinh.

Trọng sinh về đúng lúc ta và Khinh Vũ Vi mới kết hôn.

Anh ta vui mừng vì có thể quay lại bù đắp cho .

Chỉ là — Khinh Vũ Vi của kiếp này lại không còn giống như kiếp trước.

Kiếp trước, một lòng một dạ muốn gả cho . Nhưng kiếp này, chỉ một mực muốn rời khỏi.

Vì sao cùng một con người lại đưa ra hai lựa chọn khác nhau?

Lẽ nào chính việc ta trọng sinh đã thay đổi mọi thứ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...