Bà ta đã hẹn với bà Trần ở đầu xóm, tối nay qua đó có chút chuyện.
Nhà bà Trần có một đứa con trai ngoài bốn mươi, chân thì tật, trước nay mẹ Diệp Tây Châu và bà Trần chẳng thân thiết gì.
Tôi lập tức nhớ đến những lời mà Thẩm Phương Băng từng với tôi trong bệnh viện, lòng tôi sáng như gương.
Tôi từ chối thẳng thừng:
“Cháu thấy hơi đau bụng, bác tự đi đi ạ.”
“Bác đi một mình bất tiện lắm, cháu đi với bác một chút thôi.” — Bà ta cố chấp nắm tay tôi không buông.
“Tôi thực sự không khỏe. Hay để chị Phương Băng đi với bác?”
Thẩm Phương Băng lập tức từ chối: “Tôi còn đang có việc ở nhà, không đi .
Em dâu đi với mẹ chồng một chút đi.”
Từ đầu đến cuối, Diệp Tây Châu không gì.
Nhưng ngay khi tôi từ chối, ta lại lên tiếng:
“Em cứ đi với mẹ đi, lát nữa sẽ qua đón.”
Tôi liếc ta một cái.
Cả ta mà cũng lên tiếng như — chẳng phải là đã thông đồng với mẹ và Thẩm Phương Băng rồi sao?
Tối nay… bọn họ thật sự muốn đẩy tôi vào chỗ chết?
Vậy thì cũng tốt. Tôi muốn xem thử — rốt cuộc ai mới là người ngã trước.
Tôi vào phòng thu dọn một chút rồi đi theo mẹ Diệp Tây Châu ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, tôi quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp nụ lạnh lẽo chưa kịp thu lại trên mặt Thẩm Phương Băng.
Tôi cùng mẹ Diệp Tây Châu đến nhà bà Trần.
Bà Trần tỏ ra nhiệt khác thường, vừa ra đón đã hỏi:
“Ăn tối chưa? Vào nhà, tôi nấu trà và có ít cốm rang đây, hai người ăn chút lót dạ.”
Trong thời buổi thiếu thốn thế này, cốm rang đúng là đồ quý.
Tôi thấy ánh mắt trao đổi giữa bà Trần và mẹ Diệp Tây Châu mà lạnh cả sống lưng.
Người ta đã “nhiệt ” thế rồi, tôi cũng không thể quá.
Tôi nhẹ, nhận lấy bát cốm rang nóng hổi mà họ chuẩn bị.
18
Tôi cầm bát, thổi nguội một lúc lâu, rồi dưới ánh mắt chăm chăm của mẹ Diệp Tây Châu và bà Trần, uống cạn.
Khi tôi đặt chiếc bát rỗng xuống, tôi bắt gặp nụ mãn nguyện xuất hiện đồng thời trên mặt hai người kia.
Tôi giả vờ loạng choạng, rồi ngã gục xuống.
Trong lúc ngã xuống, tôi kịp thấy con trai què của bà Trần — nước dãi ròng ròng, đang khập khiễng bước vào.
Đêm đó, ngôi làng vốn yên ắng bỗng chấn chưa từng thấy.
Tiếng hét thất thanh, tiếng phụ nữ khóc gào vang lên khắp nơi, cả làng náo loạn.
Người dân xung quanh hốt hoảng đổ xô về nhà bà Trần.
Căn nhà nhỏ lập tức bị bao vây kín mít.
Trong gian chính, lửa củi cháy đỏ rực.
Những người đầu tiên xông vào phòng đều chết lặng.
Ai cũng thấy — tên què con nhà bà Trần đang khỏa thân, cưỡi lên người một người phụ nữ.
Cả đám người sửng sốt, rồi có người vội lao vào kéo hắn ta ra.
Chỉ đến lúc này mọi người mới nhận ra — người bị hắn nhục chính là Thẩm Phương Băng.
Cô ta không mảnh vải che thân, nằm bất tỉnh nhân sự trên nền đất.
Có người lập tức lấy áo khoác đắp lên người ta, rồi hốt hoảng chạy đi gọi người nhà Diệp Tây Châu.
Lúc Diệp Tây Châu hớt hải chạy đến, tôi cũng vừa từ phía sau xuất hiện, lẫn vào đám đông để “xem náo nhiệt”.
Tôi Thẩm Phương Băng đang nằm trên đất, toàn thân chỉ phủ một lớp áo.
Lòng thì kinh ngạc, mặt ngoài không hề biểu hiện gì.
Kỳ lạ thật đấy…
Rõ ràng khi tôi gọi người đến, người nằm trong nhà là mẹ Diệp Tây Châu và thằng què nhà bà Trần.
Sao lại thành Thẩm Phương Băng ?
Tôi quay sang Diệp Tây Châu. Anh ta cũng đang tôi.
Ánh mắt lạnh như băng ấy khiến tôi rợn cả sống lưng.
Giữa đám đông, không thiếu những người nhiệt gào lên đòi bắt giam tên què nhà bà Trần vì tội cưỡng hiếp.
Có người còn phải báo công an, đưa hắn ta đi tù.
Nhưng Diệp Tây Châu chẳng thèm để ý đến mấy lời bàn tán đó.
Anh ta lặng lẽ chen qua đám người, khép chặt cánh cửa chính nhà bà Trần lại,
Cắt đứt toàn bộ tầm mắt của những người đang xem kịch hay — và cả tôi.
“Chuyện này chỉ là hiểu lầm, phiền mọi người rồi.”
Giọng Diệp Tây Châu rất bình tĩnh: “Chị dâu tôi và Đại Tráng cảm đôi bên tự nguyện, đã bàn chuyện kết hôn, cho nên giữa họ là đang đương nghiêm túc.”
19
Vài câu ngắn gọn của Diệp Tây Châu đã khiến đám đông tan rã nhanh chóng.
Tôi đứng sững tại chỗ, thật sự không hiểu gì nữa rồi.
Rõ ràng lúc đầu trong phòng là mẹ của Diệp Tây Châu và tên què nhà họ Trần.
Sao lại biến thành Thẩm Phương Băng?
Còn nữa, Diệp Tây Châu Thẩm Phương Băng đang đương với tên què kia, sắp cưới hỏi?
Anh ta đang linh tinh cái gì thế?
Rõ ràng mới ba ngày trước, chính miệng Thẩm Phương Băng còn thề thốt với tôi rằng sẽ cố gắng cưới cho Diệp Tây Châu cơ mà.
Tôi thật sự thấy rối.
Người đến xem náo nhiệt đều đã rời đi, tôi ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa.
Tôi quay người muốn rời đi thì bất ngờ bị Diệp Tây Châu túm chặt lấy tay.
Anh ta nghiến răng: “Cô giỏi lắm! Khinh Vũ Vi, không định một lời giải thích nào à?”
“Giải thích gì cơ? Vừa rồi chẳng hết mọi chuyện rồi còn gì?”
“Không ngờ lại… Cô biết âm mưu của mẹ tôi? Vậy sao không với tôi?
Sao lại đối xử với mẹ tôi như ? Nếu tôi đến muộn một chút, có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?!”
“Tôi biết chứ.” — Tôi hất mạnh tay ta ra. “Chẳng lẽ bọn họ có thể giăng bẫy tôi, còn tôi thì không phép phản kháng à?”
“Tôi… không phải , là mẹ tôi hồ đồ thôi.
Bà bị Thẩm Phương Băng xúi giục.
Cô ta quá độc ác, đã lừa bố mẹ tôi, còn muốn tôi nữa.
Tôi chỉ thuận theo nước mà giúp ta một tay.”
Diệp Tây Châu kể rằng ta đã nghe lén cuộc chuyện của bố mẹ và Thẩm Phương Băng qua cửa sổ sau.
Anh ta biết rõ họ định gì.
Cho nên khi Thẩm Phương Băng tới gần ve vãn, ta đã đánh ngất ta, rồi đưa đến nhà bà Trần.
Anh ta :
“Vũ Vi, bố mẹ sai rồi, sẽ bắt họ xin lỗi em!
Anh sẽ để Thẩm Phương Băng rời khỏi nhà này.
Từ nay về sau em có thể yên tâm rồi!”
Tôi chỉ , lắc đầu:
“Bố mẹ không hồ đồ.
Thẩm Phương Băng cũng chẳng dụ dỗ ai cả.
Chẳng qua họ đơn giản là quý ta, mong muốn và ta ở bên nhau đến răng long đầu bạc thôi.”
Diệp Tây Châu sững sờ:
“Sao… sao em biết?”
Tôi không trả lời ta, mà hỏi ngược lại:
“Chẳng lẽ không ra cảm của Thẩm Phương Băng dành cho mình?”
“Không có! Giữa tôi và Thẩm Phương Băng không thể nào!
Tôi thừa nhận trước đây từng thích ta. Nhưng từ khi ta lấy tôi, tôi đã không còn ý nghĩ gì nữa.
Tôi chăm sóc ta chỉ vì bố mẹ tôi cầu, chỉ vì thấy ta góa bụa đáng thương.”
“Vũ Vi, chưa bao giờ nghĩ bố mẹ mình lại điên cuồng như !”
Bố mẹ Diệp Tây Châu đúng là chẳng ra gì.
Trước đây, tôi luôn nghĩ Diệp Tây Châu và Thẩm Phương Băng là nhau sâu đậm.
Nhưng tận mắt thấy Diệp Tây Châu xử lý như , tôi mới nhận ra: có lẽ tôi đã hiểu lầm ta rồi.
Dù sao chuyện này cũng coi như đã kết thúc.
Tôi không còn quan tâm đến lời giải thích của Diệp Tây Châu, cũng chẳng muốn biết kết cục của Thẩm Phương Băng.
Tôi chỉ ta, bình tĩnh :
“Chúng ta ly hôn đi. Ngày mai đến ủy ban thủ tục.”
Diệp Tây Châu cúi đầu, giọng khẩn thiết:
“Vũ Vi, không muốn ly hôn.”
“Nhưng tôi muốn!
Tôi chưa từng có ngày nào ngừng nghĩ đến việc rời xa !
Diệp Tây Châu, kiếp trước tôi vì gia đình mà trâu ngựa suốt cả đời đã là quá đủ.
Kiếp này, xin buông tha cho tôi đi!
Anh muốn ở bên Thẩm Phương Băng hay cưới ai khác cũng — chẳng liên quan gì đến tôi.
Điều duy nhất tôi mong là: rời xa !
Chúng ta đừng bao giờ gặp lại!”
Tôi vừa dứt lời, Diệp Tây Châu lùi lại mấy bước, bàng hoàng hỏi:
“Em… em cũng trọng sinh rồi?”
20
Tôi khẽ gật đầu.
Diệp Tây Châu đứng sững trước mặt tôi, tôi đăm đăm.
“Xin lỗi em… Vũ Vi, kiếp trước thật sự có lỗi.
Anh đã mong có thể quay về để bù đắp cho em, để cho em một cuộc sống tốt hơn.
Anh thật sự muốn thay đổi mọi thứ.”
Tôi vẻ mặt hối hận của ta mà bất ngờ nhận ra — lòng căm hận trong tôi đã tan biến.
Trước đó, tôi từng căm ghét Diệp Tây Châu đến tận xương tủy.
Nhưng khi biết người đẩy Thẩm Phương Băng vào nhà tên què chính là ta, tôi bỗng không còn giận nữa.
Thì ra ta không bỉ ổi như tôi tưởng.
Tất cả mọi âm mưu, thủ đoạn đều là do Thẩm Phương Băng và bố mẹ ta bày ra.
Tôi và Diệp Tây Châu… vốn không thể có chuyện “gương vỡ lại lành”.
Vết thương của kiếp trước quá sâu, không thể xóa nhòa.
Ba ngày sau, tôi và Diệp Tây Châu cùng đến cơ quan dân chính thủ tục ly hôn.
Một tuần sau, tôi cầm theo tiền lộ phí mà ba mẹ vất vả dành dụm đưa cho, rời khỏi làng.
Dựa vào ký ức kiếp trước, tôi đi về phương Nam bắt đầu lại từ đầu.
Cuộc sống không thiếu vất vả, cũng có ngọt ngào. Có nước mắt, cũng có tiếng .
Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt.
Sau mười năm, tôi đã tạo dựng sự nghiệp riêng, có công ty của mình.
Tôi đón ba mẹ về ở cùng, và gặp người đàn ông thật lòng thương tôi.
Chúng tôi kết hôn, sinh con, sống một cuộc đời hoàn toàn khác với kiếp trước.
Lần nữa gặp lại Diệp Tây Châu là năm năm sau, trong một hội nghị.
Anh ta cũng là khách mời.
Diệp Tây Châu người đẩy xe lăn vào hội trường.
Tôi chết lặng khi thấy đôi chân đã mất của ta.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, trong khoảnh khắc ấy, mọi cảm đều lẫn lộn.
Sau khi hội nghị kết thúc, Diệp Tây Châu lăn xe đến bên tôi:
“Vũ Vi, lâu rồi không gặp.”
Tôi khẽ gật đầu, mắt dừng lại nơi đôi chân cụt của ta.
Anh ta không né tránh:
“Lúc đi cứu người thì gặp tai nạn, phải cắt cụt chân.”
“Anh rất giỏi.” — Tôi chân thành .
“Kiếp này, tôi coi như cũng đã sống không uổng.
Không thể bù đắp cho em , nên tôi nghĩ… bù đắp cho người khác, cũng xem như không uổng chuyến này.”
Tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu, chẳng còn gì để thêm.
Lúc rời đi, Diệp Tây Châu gọi tôi lại:
“Vũ Vi, ba mẹ tôi và Thẩm Phương Băng đều chết rồi.
Năm sau khi em rời đi, họ lần lượt qua đời.”
Tôi ngạc nhiên “Ồ” một tiếng. Anh ta lại tiếp:
“Thẩm Phương Băng sau khi lấy Đại Tráng, sống không cam tâm, bị hắn đánh đập tàn nhẫn.
Cô ta hận bố mẹ tôi, rồi quay về phóng hỏa đốt nhà…”
Thì ra là à…
“Tôi chia buồn.” — Dù không muốn , cuối cùng tôi vẫn thốt ra lời ấy.
Hết
Bạn thấy sao?