Trọng Sinh Vả Mặt [...] – Chương 8

Chương 8

23.

Sau năm mới, Hứa Dư Bạch cuối cùng cũng gom đủ tiền, hoàn tất thủ tục mua bán nhà.

Vợ chồng nhà họ Lưu luôn cảm thấy con trai có gì đó không ổn, bị người phụ nữ Triệu Giai Tĩnh này bỏ bùa mê thuốc lú, còn nhận người khác mẹ, nên đã không một lời nào mà chuyển đến ở trong phòng trẻ em nhà tôi, đuổi mẹ chồng tôi ra ngoài hoàn toàn.

Nhà của mẹ chồng tôi đã bán từ lâu, sau đó chữa bệnh cho bố chồng, lại cho tiền cháu trai, khiến bà ta không còn một xu dính túi, cuối cùng phải ngủ ở bãi cỏ trong khu phố.

Vợ chồng nhà họ Lưu càng ngày càng nghi ngờ, sau khi kiểm tra, quả nhiên phát hiện ra cháu trai không mang dòng m.á.u nhà họ Lưu, ADN không khớp!

Khớp mới lạ, đó là con của cơ thể trước kia của Tôn Thiếu Bác.

Tôi đoán Tôn Thiếu Bác bây giờ đang rất hoảng loạn, không biết giải thích thế nào.

Ai cũng thấy rõ sự hung dữ của cặp vợ chồng nhà họ Lưu, mấy người họ ngày nào cũng cãi nhau ở nhà, tiếng khóc tuyệt vọng của Triệu Giai Tĩnh mỗi đêm đều vang vọng khắp khu phố.

So với đó, địa vị của tôi trong lòng vợ chồng nhà họ Lưu cao hơn nhiều.

Tôi là ân nhân đã báo tin cho họ biết về con trai họ.

Tôi cũng là chủ nhà, họ còn chủ mời tôi ăn cơm, hỏi tôi có thể giảm tiền nhà một chút không.

Tôi lắc đầu với vẻ mặt vô tội:

“Chuyện này tôi không quyết định . Nhà đã sang tên cho Hứa Dư Bạch rồi—”

Đôi mắt đờ đẫn của Tôn Thiếu Bác mấy ngày nay bỗng sáng lên, ta đột nhiên đứng dậy chỉ tay vào mặt tôi mà mắng:

“Đồ đê tiện! Cô đã dan díu với cậu ta từ lâu rồi đúng không?”

Mẹ Lưu mặt mày ủ rũ, liên tục xin lỗi tôi, con trai bà thần kinh không bình thường, gần đây còn muốn đưa ta đi khám bệnh.

Tôi mỉm húp một ngụm canh, lấy ảnh mẹ chồng tôi nhặt rác ra đưa cho họ xem: 

“Có lẽ là do ở lâu với bà già này rồi? Đầu óc bà ta cũng không bình thường.”

“Trước đây bà ta đốt than con nhà hàng xóm, không chịu trả tiền chữa bệnh cho chồng, bán nhà xong thì bám lấy con trai hai bác không buông, cũng không biết đang tính toán gì nữa.”

Mẹ Lưu nghe xong thì thở hổn hển, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tôn Thiếu Bác dưới gầm bàn:

“Còn muốn cướp con trai lớn của tôi đi sao? Sau này tránh xa bà già điên đó ra!”

Khuôn mặt Tôn Thiếu Bác đờ đẫn, không chút biểu cảm, đôi mắt trên khuôn mặt tê liệt thỉnh thoảng đảo một vòng, tràn đầy thù hận, thẳng vào tôi.

24.

Triệu Giai Tĩnh đã nhảy lầu 44.

Nhưng ta không thành công, nghe ta bị mẹ Lưu trói trong nhà kho ngày đêm, mắng ta là đồ lẳng lơ, đợi con cai sữa xong sẽ xử lý ta.

Dù bố mẹ chồng tôi có tàn nhẫn đến đâu thì cũng là người có học thức, không thể so sánh với vợ chồng nhà họ Lưu, những người vừa lên thành phố đã dùng thủ đoạn man rợ.

Tôn Thiếu Bác cố chạy đi vài lần, lại bị mẹ Lưu lăn lộn ăn vạ lừa về.

Hết cách, tên của hai người họ trên sổ hộ khẩu là quan hệ mẹ con, ngay cả cảnh sát cũng chỉ coi là mâu thuẫn gia đình để hòa giải.

Tôi không ít lần nhận cảnh báo từ ban quản lý tòa nhà, rằng nếu nhà tôi còn đánh mắng phụ nữ nữa, họ sẽ báo cảnh sát, niêm phong cửa nhà tôi.

, tôi cũng thấy có lỗi với Hứa Dư Bạch, dù sao bây giờ đó cũng là nhà của cậu ấy rồi.

Vừa hay thủ tục xuất ngoại của tôi và con cũng gần xong, tôi chủ mời Hứa Dư Bạch ăn cơm chia tay, giới thiệu cho cậu ấy vài người luật sư, đợi đến khi hết hạn hợp đồng nhà, sẽ trực tiếp đuổi những người này đi.

Ngày ăn cơm, trời đẹp, có rất nhiều người bán bóng bay ở ngã tư, đúng mùa hoa đào rơi, những đứa trẻ tham gia hoạt cosplay gần đó vui vẻ đi cùng nhau.

Gió thổi những cánh hoa đào rơi trên đầu, trên váy của chúng, mọi thứ thật yên bình và tươi đẹp.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tiếng cơ gầm rú bỗng vang lên từ xa, chiếc xe jeep đáng lẽ phải giảm tốc độ khi đèn đỏ, lại đạp mạnh ga, lao vào đám đông như một con ngựa hoang mất kiểm soát, tông vào 1 bé đang ăn kẹo bông, tông cả vào người mẹ đang dắt tay bé.

Tiếng hét vang lên, m.á.u đỏ sẫm nhuộm đỏ vạch kẻ đường, chiếc xe jeep tông liên tiếp tám người, cuối cùng mới dừng lại trước cột điện, bốc cháy dữ dội.

Tài xế Tôn Thiếu Bác bò ra từ trong xe, 1 nửa khuôn mặt bê bết máu, lộ rõ vẻ điên cuồng đắc ý chưa từng thấy.

“Chec rồi, chec hết rồi, nhà cửa và tiền bạc, tất cả đều là của tôi hahahahaha—”

Sau khi ánh mắt ta tập trung lại, đồng tử đột nhiên co rút, không thể tin mà bò dậy từ dưới đất.

Tôi và Hứa Dư Bạch, mỗi người dắt một tay con , xuất hiện trước mặt ta.

Trong đám đông có một bé đang cấp cứu, mặc chiếc váy giống hệt con tôi.

Tôn Thiếu Bác bị dồn vào đường cùng nên đã nảy sinh ý định giec người, có lẽ là do tinh thần không bình thường, đã nhiều người vô tội.

Tôi và con đã không lặp lại cơn ác mộng của kiếp trước.

“Anh tưởng mượn xác hoàn hồn là có thể càn sao? Phạm bao nhiêu tội thì cứ vào tù, vào bệnh viện tâm thần từ từ mà nghĩ đi!”

Trong tiếng gào thét tuyệt vọng của Tôn Thiếu Bác, tôi đích thân đưa ta lên xe cảnh sát.

May mắn là tám người vô tội kia đều bị thương không nguy hiểm đến tính mạng.

Vụ án cố ý thương tích nghiêm trọng này đã bị xử nặng, ta lại mình là linh hồn chuyển kiếp, bị đưa vào bệnh viện tâm thần, liên tục các bài kiểm tra tâm lý.

Dù Tôn Thiếu Bác có trốn thoát sự trừng của pháp luật, cũng sẽ bị giam cầm suốt đời ở đó, hoặc là chec, hoặc là thừa nhận mình bị điên.

Không lâu sau, tôi đọc một tin tức chấn toàn cầu từ nước ngoài:

[Trường hợp chuyển kiếp linh hồn đầu tiên trên thế giới đã phát hiện, người đàn ông Trung Quốc Lưu Bác Dương đã chuyển giao cho viện nghiên cứu, các chuyên gia từ nhiều quốc gia sẽ cùng nhau nghiên cứu.]

Sống dở chec dở trong điên loạn, hay là bị phơi bày bí mật phản khoa học trước công chúng, bị toàn nhân loại nghiên cứu, cái nào đáng sợ hơn?

Tôi nghĩ, đây đều là báo ứng mà Tôn Thiếu Bác đáng phải nhận.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...