20.
Mẹ chồng cấp cứu vài tiếng đồng hồ, tôi vừa đến đã bị hàng xóm chặn lại mắng chửi, cả nhà khóc lóc thảm thiết.
Đúng , đứa trẻ bị ngộ độc khí ga không phải là con tôi.
Tôi không thể lường trước họ sẽ dùng cách nào để hãm con tôi, vì tôi đã dùng một cách khác để nhắc nhở con bé.
Tôi với con:
“Sau khi con trở thành bé chọn, thân phận của con rất đặc biệt, nếu ở bên bà nội, Lưu hoặc dì Triệu quá năm phút, họ sẽ phát nổ.”
“Hãy luôn nhớ, quá năm phút con phải tìm mọi cách rời đi, không người bình thường.”
Giữa trưa hôm đó, mẹ chồng một mình đến đón con tôi, lừa gạt giáo mầm non.
Bà ta về nhà nhóm lò than nướng thịt, đóng cửa sổ, lặng lẽ diễn một vở kịch lớn.
Nhưng bà ta không ngờ, con tôi vừa đếm đủ năm phút, bất kể đồ ăn vặt hay đồ chơi gì cũng không màng, lập tức chạy ra khỏi nhà không ngoảnh đầu lại.
Con bé gặp một bé hàng xóm ở cửa, còn vui vẻ mời ấy đến nhà ăn cơm.
Sau đó, con tôi bị nhốt ở ngoài cửa, mẹ chồng tôi vô bé hàng xóm.
May mà liều lượng thuốc mê không nhiều, bé đó cố gắng giữ tỉnh táo, tự mình gọi cho 120.
Và tất cả những điều này đều camera của thiết bị thông minh ghi lại.
21.
Tuy người đã cứu sống, việc giải quyết bằng hòa giải hay kiện tụng, thì còn phải xem nhà họ Tôn sẵn lòng bồi thường bao nhiêu tiền.
Tôi ôm con , ngồi trước giường bệnh của mẹ chồng với vẻ mặt vô tội, an ủi bà ta:
“Mẹ, không thì mẹ hãy cháu trai đi, có cháu rồi, mọi chuyện buồn phiền đều không còn quan trọng nữa.”
Mẹ chồng trừng mắt tôi, hàm răng vàng khè gần như nghiến nát.
“Nướng thịt nguy hiểm như đấy, may mà cháu ruột của mẹ không sao, đúng không?”
Mẹ chồng giơ tay định tát tôi, tôi nhanh tay giật mạnh, rút ống truyền dịch của bà ta ra.
Máu phun ra tung tóe.
Ra khỏi phòng bệnh, Tôn Thiếu Bác đang ngồi xổm ở trước cửa, ánh mắt u ám kiểm tra số dư tài khoản.
Thấy tôi đi ra, ta liếc mắt hỏi:
“Cố Tảo, biết tôi đã hoàn hồn trọng sinh đúng không? Cô nóng lòng bám lấy tôi như sao? Thấy tôi và Giai Tĩnh ân ái, liền tìm mọi cách cản trở, muốn chia rẽ chúng tôi đúng không?”
Tôi bịt tai con , bảo con bé đi cùng y tá đến khu vực trẻ em.
Tôn Thiếu Bác đứng dậy, giải thích với ánh mắt thâm :
“Tôi đại nạn không chec, trọng sinh trong một cơ thể mới, chẳng phải là ông trời muốn cho tôi và Giai Tĩnh nối lại tiền duyên sao? Hai chúng ta không hợp nhau chút nào, đừng bám lấy tôi nữa không?”
Tôi thật sự bị ta cho kinh ngạc, trên đời sao lại có người vô liêm sỉ như ?
“Vậy sao không mau dọn ra khỏi nhà tôi đi, tự tay dựng hạnh phúc đi?”
“Cô rõ xem nào, lúc kết hôn tuy tôi sống trong nhà , chẳng lẽ tôi không cống hiến gì cho gia đình này sao? Căn nhà này nên chia cho tôi một nửa chứ? Cô tàn nhẫn như , sẽ bị báo ứng đấy.”
Tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị đang ghi âm, sắc mặt Tôn Thiếu Bác lập tức thay đổi.
“Tôi trong sạch. Ngược lại, cuộc trò chuyện hôm nay tôi đã lưu lại bằng chứng rồi. Nếu có ngày tôi và con xảy ra chuyện, xin các đồng chí cảnh sát hãy ý, nhất định là do người này ra.”
Tôn Thiếu Bác nóng nảy, xắn tay áo lên lao về phía tôi, định giật lấy điện thoại.
Đúng lúc này, một chiếc giường bệnh cấp cứu đi ngang qua giữa hai chúng tôi, tôi nhân cơ hội bỏ chạy.
Sau đó, nhà họ Tôn bàn bạc, quyết định rút ống thở cho ông cụ, từ bỏ điều trị, dùng số tiền bán nhà còn lại bịt miệng hàng xóm.
Ha ha, thì ra họ chọn cháu trai, bỏ người già.
Ngày di ảnh của bố chồng đưa về nhà, Tôn Thiếu Bác chỉ vào n.g.ự.c thề độc:
“Mẹ, con nhất định sẽ không bỏ qua cho hai mẹ con Cố Tảo. Con sẽ sớm để mẹ sống ở đây, bế cháu, cùng Giai Tĩnh hưởng phúc!”
Anh ta có lẽ không đoán tôi đang gì.
Hồn ta thì đã trở về, nào có dễ dàng hưởng phúc như ?
22.
Nói đơn giản là, tôi đã nhờ thân liên hệ với bố mẹ của cơ thể mới của Tôn Thiếu Bác.
Vợ chồng nhà họ Lưu.
Cơ thể mới của Tôn Thiếu Bác đã cắt đứt quan hệ với gia đình, đến thành phố lớn việc, ta tưởng rằng không cần phải xử lý gia đình bên này nữa, chỉ cần toàn tâm toàn ý hiếu thuận với bố mẹ ruột.
Nào ngờ, khi tôi với mẹ Lưu rằng con trai bà đã kết hôn, sinh con, sinh một cậu con trai kháu khỉnh, bà ấy đến rơi nước mắt.
Nhưng tôi lại tiếp, hình như Thiếu Bác đã nhận người khác bố mẹ, cùng vợ hiếu thuận với người khác.
Vợ chồng nhà họ Lưu sốt ruột, thế nào cũng phải đến gặp con trai.
Đêm giao thừa năm đó, tôi và con mời Hứa Dư Bạch đến nhà ăn cơm, đừng ở lại nhà để bị nhà họ Tôn coi thường.
Mẹ chồng cùng vợ chồng Tôn Thiếu Bác vui vẻ gói bánh chẻo, con trai của bà ta đã trở về theo một cách khác, lại còn sinh cháu trai, cuộc sống lại có hy vọng rồi.
Không may là, vợ chồng nhà họ Lưu đã đến.
Không lâu sau, tiếng cãi vã kịch liệt, tiếng bát đĩa vỡ vang lên khắp hành lang, còn có tiếng trẻ con khóc lớn.
Tôi muốn xem Tôn Thiếu Bác sẽ giải thích thế nào, là thừa nhận sự kiện xuyên không phản khoa học này, hay là im lặng, coi mẹ chồng như người ngoài đuổi ra khỏi nhà.
Mẹ Lưu không phải người dễ chọc, từ lúc vào cửa đã mắng chửi không ngừng.
Dù sao mẹ chồng tôi cũng không phải đối thủ của bà ấy, cả nhà ầm ĩ ra cả hành lang, còn lăn lộn ăn vạ, khiến hàng xóm suýt nữa thì báo cảnh sát.
Không biết bao lâu sau, cánh cửa bị đóng sầm lại, mẹ chồng tôi và đĩa bánh chẻo nhân dưa chua mà bà ta cẩn thận gói đã bị ném ra ngoài cửa.
Đúng lúc đó, pháo hoa rực rỡ cũng nổ tung bên ngoài cửa sổ.
Năm mới đến rồi.
“Bà ơi, ăn bánh chẻo đi ạ.”
Con tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, tốt bụng chạy ra cửa.
Mẹ chồng tôi đang định than thở với con bé, con bé lại đồng hồ, lập tức chạy vào nhà không ngoảnh đầu lại, đóng sầm cửa.
Ồ, hết năm phút rồi, con bé sợ bà nội phát nổ!
Bạn thấy sao?