Tôi nhướng mày, hóa ra là đang chờ tôi ở đây.
“Nhưng con và con đang ở tạm nhà thân, trong nhà còn có người …”
“Thì con bảo họ dọn đi sớm đi. Căn nhà đó là gốc rễ của con, con và con còn có thể đi đâu chứ?”
Bố mẹ chồng nhanh chóng xách theo túi lớn túi nhỏ chuyển vào, người phòng ngủ chính đến cuối tháng mới hết hạn hợp đồng, nên họ chỉ có thể tạm thời ở trong phòng con tôi.
Chỉ là lần này họ vênh váo hơn rất nhiều, mặt mày hồng hào, không hề giống người vừa mới mất con trai, lại vừa bị chẩn đoán mắc bệnh hiểm nghèo.
Tôi mỉm , với giọng điệu ngọt ngào:
“Bố mẹ cứ coi đây như nhà mình nhé.”
Quay người lại, tôi lấy bài vị, hương nến và ảnh đen trắng của Tôn Thiếu Bác từ nhà kho ra, đặt vào trong phòng trẻ em.
Bức ảnh đen trắng đối diện với giường, đèn đỏ sáng 24/24, hương khói nghi ngút, khiến cho bố mẹ chồng ngẩn người.
“Nhà này con cho rồi nên chưa chuẩn bị phòng thờ cúng tử tế. Bây giờ bố mẹ đến đây, Thiếu Bác, hãy thường xuyên về đây, chuyện với bố mẹ nhé —”
Tôi mỉm thắp một nén hương, mặt mẹ chồng xanh mét.
“Cả nhà ba người đoàn tụ chắc vui lắm nhỉ? Nói với Thiếu Bác đừng vội, dù sao thì vài năm nữa mẹ sẽ đến thăm ấy mà!”
11.
Mẹ chồng trừng mắt tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, chắc lại đang âm mưu tính kế gì đó, vẫn cố kìm nén cơn giận, chỉ nhẹ nhàng mỉa mai tôi:
“Chúng tôi đều già rồi, không đấu lại với mấy người trẻ tuổi các , xin bố thí cho một căn phòng ở, quá đáng lắm sao?”
Không quá đáng chút nào, tôi sẽ chiều theo ý các người.
Tôi còn sẽ tìm người chăm sóc hai ông bà, rồi gọi Triệu Giai Tĩnh đến.
Dù sao thì họ cũng mong sớm đoàn tụ với nhau mà.
Tôi trả cho Triệu Giai Tĩnh 4000 tệ một tháng, giúp việc ở nhà, sống trong nhà kho.
Cô ta hiện tại cũng đang thất nghiệp, đã bị tôi sa thải rồi.
“Chị dâu, chị xem chị kìa, sao lại chuyện tiền nong với em? Anh Thiếu Bác đã cứu mạng em, em phụng dưỡng bố mẹ ấy là chuyện đương nhiên mà, cần gì tiền chứ?”
“Được thôi, không cần trả nữa, chị cũng sợ nhắc đến tiền sẽ em phật lòng.”
Nụ trên mặt Triệu Giai Tĩnh lập tức tắt ngúm.
Hừ, khách sáo với tôi, tôi lại không muốn khách sáo với chút nào.
Triệu Giai Tĩnh chọn một ngày cuối tuần, xách theo túi lớn túi nhỏ chuyển đến, vẻ mặt háo hức như thể nhà tôi toàn vàng bạc châu báu.
Tôi dịu dàng dẫn ta đến nhà kho:
“Thật ngại với em quá, nhà chỉ có chừng này phòng, em tạm thời ở trong nhà kho một thời gian nhé?”
Triệu Giai Tĩnh mặt mày ủ rũ, vừa mở cửa ra đã giật nảy mình.
Nhà kho không lớn, ở góc phòng lại thờ một vị thần mà ta không quen biết, kim quang lấp lánh, dù không bật đèn, kinh văn phản chiếu trên người vị thần cũng đủ để in đầy cả bức tường.
“À, đây đều là đồ cũ của bố mẹ tôi lúc còn sống, nghe là để cầu tài, không có chỗ để nên tôi đặt ở nhà kho. Em đừng quan tâm, cứ phủ tấm vải lên là .”
Triệu Giai Tĩnh mặt mày cứng đờ, ngập ngừng hỏi tôi:
“Chị dâu, để cái này trong nhà hình như không tốt lắm đâu, đây là vật trấn yểm…”
Tôi thản nhiên trưng ra vẻ mặt vô tội, trong lòng thì khẩy.
Biết ngay là người mê tín dị đoan, kiếp trước chec rồi vẫn không buông tha tôi.
Sau này, sẽ sống dở chec dở cho mà xem.
“Không sao đâu. Chúng ta đâu có chuyện gì khuất tất, cứ coi nó là búp bê đi, dù sao chị cũng là người theo chủ nghĩa duy vật.”
12.
Khoảng thời gian đó tôi ngủ rất ngon.
Tài sản đã chuyển đi gần hết rồi, tương lai tôi dự định đưa con ra nước ngoài, căn nhà hiện tại cũng định bán đi, giá thấp hơn thị trường rất nhiều, cầu thanh toán toàn bộ một lần.
Hai ông bà già và Triệu Giai Tĩnh chắc hẳn ngủ không yên giấc, cuối tuần thứ hai tôi đến thăm họ, cả ba người đều có quầng thâm đen sì dưới mắt.
Thấy tôi bước vào, mẹ chồng khịt mũi, bắt đầu móc:
“Có những con dâu, còn không bằng một đứa con không m.á.u mủ ruột thịt! Miệng thì hiếu thuận với bố mẹ chồng, lúc mẹ chồng ốm muốn uống 1 bát cháo nóng cũng chẳng thấy đâu.”
Ở trong nhà tôi, ngồi trên ghế sofa mẹ tôi chọn, còn muốn dạy đời tôi, bà ta là cái thá gì?
Tôi đặt ba lô xuống, gọi Triệu Giai Tĩnh lại, không một lời nào, tát vào mặt ta.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
“Cô chăm sóc hai ông bà như sao? Họ là bố mẹ của ân nhân cứu mạng đấy, ngay cả 1 bát cháo nóng mà cũng không cho mẹ chồng tôi uống?”
“Mẹ, mẹ thật đi, có phải Triệu Giai Tĩnh ngược đãi mẹ không? Mẹ bị bắt nạt thì cứ với con dâu, có con dâu ở đây rồi!”
Mẹ chồng tức đến tím cả môi, chỉ tay vào tôi, tôi nhanh tay đút tay bà ta vào trong chăn:
“Mẹ đừng nóng giận, coi chừng bị cảm lạnh đấy. Con biết mẹ bị chèn ép, có con ở đây rồi.”
Triệu Giai Tĩnh ôm mặt, uất ức hét lên:
“Cố Tảo, chị bị điên à? Rõ ràng là chị vô lương tâm, sao chị lại đánh người?”
Tôi lập tức quay lại tát ta thêm một cái nữa:
“Mẹ con tôi đang chuyện, là người ngoài xen vào gì? Còn đòi chia rẽ chúng tôi, mẹ tôi là người nhỏ nhen như sao? Cô đối xử với gia đình hùng như thế à?”
Tóc tai Triệu Giai Tĩnh rối bù, mắt đỏ hoe định đánh nhau với tôi, mẹ chồng vội ho khan rồi quát lên:
“Dừng tay! Đừng cãi nhau nữa!”
“Tối nay còn phải mang cơm đến bệnh viện cho ông nhà, Tiểu Tĩnh đang mang thai không tiện, Cố Tảo, con đi chiên ít bánh chẻo đi.”
Tôi thong thả chỉnh lại quần áo, trước khi đi còn mỉa mai Triệu Giai Tĩnh:
“Mang thai thì quý báu lắm à? Nếu tôi là , tôi đã đun nước nóng rửa chân cho mẹ chồng để tạ lỗi rồi.”
Triệu Giai Tĩnh chắc hẳn tức điên lên rồi.
Không lâu sau, khi tôi đang chiên bánh chẻo trong bếp, ta đột nhiên bưng một chậu nước nóng đi vào, đứng rất gần tôi.
Cô ta : “Chị dâu, chị đừng có bắt nạt em, em…”
Đang , chậu nước nóng trong tay ta bỗng nghiêng về phía chảo dầu đang sôi sùng sục!
Bạn thấy sao?