Trọng Sinh Vả Mặt [...] – Chương 3

Chương 3

Tôi lạnh rồi cúp máy.

Tính ra, thời điểm này chắc Tôn Thiếu Bác đã nhận lại gia đình rồi.

Gia đình bọn họ đoàn tụ, vở kịch hay mới có thể bắt đầu.

8.

“Chị dâu, em thật sự không biết phải đối mặt với chị thế nào…”

Trên bàn ăn nhà chồng có bốn món mặn một món canh, rau cải, rau bina, rau tần ô, hành lá, trong bát bố chồng còn có một viên thịt viên, thêm hai lạng rượu nhỏ, một bữa cơm đơn giản, đây là lần đầu tiên tôi gặp Triệu Giai Tĩnh.

Ồ không, kiếp trước tôi đã gặp ta rất nhiều lần rồi.

Cô ta đứng trước giường bệnh của tôi, hả hê kể về trạng thảm thương của con tôi khi vào ICU.

Nụ đó, tôi sẽ không bao giờ quên .

Bố mẹ chồng và Triệu Giai Tĩnh đã hòa giải, khẳng định Tôn Thiếu Bác chec vì dũng cảm cứu người.

Mẹ chồng còn trơ trẽn , Triệu Giai Tĩnh đã mang thai ba tháng rồi, sao có thể dan díu với người chồng đã mất của tôi chứ?

Tôi , kiếp trước tôi đã tin sái cổ vào lý do này, giờ đây nghĩ lại thì…

Đôi uyên ương “bạc mệnh” này thật sự ghê tởm, Tôn Thiếu Bác đổi một cái xác khác, chuyện ngoại khiến nhân mang thai khi vẫn còn là vợ chồng với tôi lại có thể bỏ qua sao?

Anh ta nằm mơ đi.

Tôi lạnh lùng bọn họ, hỏi:

“Vậy là không bồi thường nữa, còn công nhận Thiếu Bác là người dũng cảm cứu người à?”

Ba người họ đồng loạt gật đầu.

Được thôi, tôi tuyên truyền chuyện chồng tôi dũng cảm cứu người mà chec, cũng không quá đáng chứ?

Tôi lập tức tìm xưởng in băng rôn, cờ lưu niệm, mua xe LED giống như xe cổ vũ thần tượng, chạy quanh khu phố nhà bố mẹ chồng, phát đi phát lại câu chuyện cảm này:

Thông báo đau buồn, chồng tôi – Tôn Thiếu Bác, vào giờ nghỉ trưa thứ Hai, đã băng qua toàn bộ thành phố Giang Xuân, cứu Triệu Giai Tĩnh từ cửa sau khách sạn Quả Cam trong trạng ăn mặc xộc xệch, khiến bản thân không may bị đuối nước.”

Băng rôn treo ngay bên ngoài tòa nhà của hai ông bà già, còn cờ lưu niệm gửi đến khách sạn nơi Triệu Giai Tĩnh đang việc.

Thoạt mấy dòng chữ này thì có vẻ kỳ lạ, kỹ lại vài lần, thì đúng là kỳ lạ thật rồi!

9.

“Cố Tảo, bị điên rồi à? Cô có ý gì hả? Con trai tôi đã chec rồi mà còn muốn bôi nhọ thanh danh của nó sao?”

Bố mẹ chồng gọi điện cho tôi từ một nhà nghỉ nhỏ.

Những lời đồn đại trong khu phố khiến bọn họ mất hết mặt mũi.

Sau khi chuyện này bị đăng lên mạng, cư dân mạng đều ráo riết tìm kiếm xem Tôn Thiếu Bác là người như thế nào, khiến hai ông bà già không dám về nhà.

Ai còn quan tâm đến chuyện “dũng cảm cứu người” nữa chứ, câu chuyện mờ ám đằng sau tấm băng rôn kia rõ ràng hấp dẫn hơn nhiều.

“Mẹ, mẹ sao , mẹ không phải Thiếu Bác trong sạch sao? Con chỉ muốn hành hùng của ấy cả thế giới biết đến, chẳng lẽ mẹ không vui sao?”

Mẹ chồng nghiến răng nghiến lợi:

“Đồ khốn nạn, lòng dạ còn độc hơn rắn rết. Bây giờ đến đây, tìm luật sư rồi chúng ta chia tài sản, từ nay không còn là người nhà họ Tôn nữa!”

Tôi cầu còn không ấy chứ.

Chỉ sợ các người vẫn còn lòng tham, nhòm ngó đến tiền của nhà tôi thôi.

Tuy nhiên, việc chia tài sản có một điều kiện, bố mẹ chồng vì con tôi họ Tôn, nên phải do bọn họ nuôi dưỡng.

Nếu không, tôi sẽ phải từ bỏ quyền thừa kế, “ra đi tay trắng” cùng con .

Tôi không chút do dự mà chọn phương án thứ hai, không lấy một đồng nào.

Tôi đương nhiên biết bọn họ đang tính toán gì.

Tôn Thiếu Bác bây giờ giống như đổi từ nick chính sang nick phụ, các mối quan hệ và danh tiếng trước kia đều không mang theo , chỉ có tiền là mang theo thôi.

Sau khi hai ông bà già nhận di vật của Tôn Thiếu Bác, bọn họ lập tức gọi điện cho tôi với giọng điệu tức giận:

“Tiền của con trai tôi đâu? Thẻ ngân hàng của con trai tôi đâu?”

Tôi mỉm , lấy ra một xấp thẻ ngân hàng ném vào đống lửa bập bùng:

“Bố đang tiền gì ? Thẻ lương của Thiếu Bác vẫn còn đây mà. Hay là tiền riêng của ấy mất hết rồi? Tiền riêng của chồng con thì sao con biết .”

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng lớn, tiếp theo là một tràng chửi rủa của bố chồng.

“Thiếu Bác có tiền riêng cũng không cho con biết, hay là bố báo cảnh sát tìm xem sao?”

Đốt xong tấm thẻ cuối cùng, tôi mỉm cúp máy.

Đợi đến khi Tôn Thiếu Bác vắt óc tìm ra số thẻ và mật khẩu, sẽ có một bất ngờ lớn đang chờ đợi ta.

Số tiền riêng chia nhỏ, gửi vào nhiều thẻ này, đã bị tôi báo mất và đóng băng hết rồi.

Dù sao thì, kiếp này ta cũng đừng hòng lấy 1 đồng nào từ tay tôi.

10.

Việc đầu tiên Tôn Thiếu Bác sau khi trọng sinh là cùng gia đình chuyển hết tiền gửi, cổ phiếu và những thứ có giá trị khác đi.

Kiếp trước, ta chỉ có chút tiền lương ít ỏi, vì tôi tin tưởng ta, giao hết cổ phiếu đầu tư cho ta quản lý, nên ta đã biển thủ không ít tiền riêng từ đó.

Sau đó, khi con tôi nằm trong ICU chờ tiền cứu mạng, cổ phiếu và quỹ đầu tư trong tài khoản của tôi đã không cánh mà bay.

Tôi nghĩ mãi không ra, sao mật khẩu lại có người thứ ba biết

Bây giờ sống lại một lần nữa, sao tôi có thể để ta sống yên ổn ?

Hai ông bà già vì chuyện thẻ ngân hàng bị đóng băng mà tức đến chec đi sống lại, không bao lâu sau, 120 gọi điện cho tôi, là bố chồng tôi ngất xỉu.

Đến bệnh viện kiểm tra, hóa ra là bệnh bạch cầu.

Tôi nhẩm tính ngày tháng, thời gian phát bệnh sớm hơn kiếp trước rất nhiều, xem ra là do tức giận quá độ.

Thấy tôi đến, mẹ chồng ngồi bên giường bệnh, thở dài với tôi:

“Tình hình là như , bố chồng con mới hơn 60 tuổi, nên mẹ có bán nhà cũng phải chữa khỏi cho ông ấy.”

Nói xong, bà ta còn cố ý nhắc nhở:

“Hai chúng ta cũng không còn sống bao lâu nữa, căn nhà của con cũng đang trống, chi bằng để chúng ta chuyển đến đó ở, tiện thể gặp mặt cháu , cầu này không quá đáng chứ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...